Khi Nhan Niên xông tới kéo người ra thì hai bên đã lao vào giằng xé nhau, dính chùm thành một cục. Đám người chơi bóng cách đó không xa cũng nghe tiếng mà chạy đến can ngăn.
Nhan Niên không hiểu rõ ân oán giữa bọn họ, nhưng đây là lần đầu tiên cậu trông thấy dáng vẻ giận dữ của Tống Thủ. Tuy bình thường hắn luôn lạnh như băng, song cũng chưa từng thật sự tỏ ra tức giận.
Phương Nại… là người rất quan trọng ư? Trong lúc kéo tay Tống Thủ, Nhan Niên không nén được thẫn thờ đôi chút.
Hai người nhanh chóng bị tách ra. Lí Kiến Sinh sờ lên khóe miệng hơi sưng. Tống Thủ lạnh lùng cảnh cáo y: “Tôi chưa từng và cũng sẽ không thay người khác. Không biết gì thì ngậm miệng lại, kẻo người ta cười cho đấy.” Dứt lời, hắn dắt tay Nhan Niên bỏ đi trước mặt toàn thể mọi người.
Bởi vừa đánh nhau nên nhiệt độ bàn tay Tống Thủ rất nóng, mạch đập không ổn định truyền dọc theo hai cổ tay kề sát nhau. Hồn vía Nhan Niên mới đang hơi lơ lửng một chút đã bị xung động này níu lại, quấn quýt quanh Tống Thủ không rời. Cậu thoáng liếc thấy vết bầm đỏ dưới mắt hắn, đột nhiên dừng bước rồi đưa tay chạm vào.
Tống Thủ hít mạnh một hơi, khẽ nghiêng đầu qua bên: “Rách luôn rồi hả?”
Nhan Niên kéo mặt hắn về nơi có ánh đèn đường lờ mờ chiếu tới để nhìn kĩ hơn. Tống Thủ bị trầy cả một mảng da, lộ ra phần thịt hồng hồng bên dưới. Nhan Niên thấy vậy, lập tức nhíu mày xót xa.
Tống Thủ nhìn cậu cau mày, không nhịn được mở miệng trêu: “Thôi toang, trai trẻ bây giờ toàn phải kiếm cơm bằng mặt, lần này mình thế là xong đời rồi!”
Nào ngờ Bé Mít Đặc hoàn toàn không tiếp lời hắn, cậu vẫn nhíu chặt đôi mày, rướn người nhẹ nhàng thổi cho hắn, sau đó ân cần hỏi: “Cậu có đau không?”
Được cậu săn sóc, trong lòng Tống Thủ mềm nhũn như bơ. Hắn không cợt nhả nữa, nghiêm túc trả lời: “Không đau, mình không sao cả.”
Nhan Niên thổi thêm một chút rồi vội vội vàng vàng kéo hắn đi thẳng: “Qua phòng y tế xử lí thôi!”
Tống Thủ giữ cậu lại từ đằng sau: “Bên đó tan làm lâu rồi!”
“Á? Vậy phải làm sao bây giờ? Hay bọn mình bắt xe đến bệnh viện thành phố đi!”
Tống Thủ níu cậu lại lần nữa: “Cậu định giết gà dùng đạn hạt nhân chắc? Kí túc xá chỗ mình có cồn đỏ, quay về lấy cái đó sát trùng là được rồi.”
Nhan Niên “ồ” lên một tiếng, đoạn kéo tay hắn, xăm xăm đi về kí túc xá.
Trước đây dù cậu thường xuyên đến kí túc xá của Tống Thủ để đưa đồ, nhưng chỉ đứng ở dưới tầng chứ chưa bao giờ thực sự bước vào. Nhan Niên đã bao phen hình dung mơ tượng về nơi này, thế mà lần đầu đặt chân đến đây, trong trí óc cậu hoàn toàn chỉ có vết xước đỏ dưới khóe mắt Tống Thủ, chẳng mảy may còn chút phấn khích nào.
Sau khi tỉ mẩn bôi ba lần cồn đỏ, Nhan Niên mới an tâm thở phào một hơi. Thả lỏng người đặt chiếc tăm bông xuống, cậu tức thì đảo mắt, nở nụ cười xấu xa: “Người cậu có bị thương không? Lúc nãy tên đó còn đánh vào chỗ nào nữa? Mau để mình coi tí xíu xem nào!” Nói đoạn, cậu nhảy đến vén áo Tống Thủ lên, rồi cả hai ôm nhau cười như nắc nẻ.
Bên ngoài bỗng vang tiếng gõ cửa hoảng hốt và bối rối.
Tiếp theo là một giọng nam trong trẻo: “Lớp trưởng! Cậu có sao không vậy lớp trưởng?”
Nhan Niên ngay ngắn ngồi dậy nhìn Tống Thủ bước ra mở cửa. Lao vào phòng là một chàng trai gầy gò trắng trẻo, thấp hơn Tống Thủ nửa cái đầu. Cậu ta ngửa mặt nhìn hắn với dáng vẻ vô cùng lo lắng. Chưa cần hỏi cũng biết, đây chắc chắn là Phương Nại rồi.
Tâm trạng Nhan Niên còn chưa kịp biến động thì Tống Thủ đã quay về đứng bên cậu. Hắn vừa đáp “Tôi không sao” vừa kéo tay cậu, giới thiệu bằng giọng nghiêm túc: “Đây là Phương Nại bạn mình. Đây là người yêu tôi, tên Nhan Niên.”
Phương Nại vốn đang căng thẳng vì hay tin về vụ đánh nhau, bây giờ mới bình tĩnh trở lại. Cậu ta đoán được tình hình trước mắt rất nhanh chóng, lập tức mỉm cười, chìa tay: “Chào cậu! Tôi là Phương Nại!”
Nhan Niên cũng chìa tay, cười bảo cậu ta: “Mình là Nhan Niên.”
Ba người ngồi nói chuyện một lúc. Lí Kiến Sinh là bạn cùng phòng kiêm bạn trai cũ của Phương Nại, lúc mới khai giảng đối phương quan tâm giúp đỡ Phương Nại rất nhiều, khiến cậu ta dần dà sinh lòng cảm mến. Lí Kiến Sinh cũng ngầm đồng ý cho Phương Nại theo đuổi mình, vậy là cả hai ở bên nhau ngay dưới mũi tất cả mọi người. Vốn dĩ hai người đã rất thân thiết, cho nên cũng chẳng ai thắc mắc điều gì. Rồi một ngày nọ, cả hai đang thân mật trong kí túc xá thì có người bất ngờ về sớm phát hiện. Lí Kiến Sinh lập tức chấm dứt mối quan hệ, câu chuyện truyền ra ngoài biến thành Phương Nại trăm phương nghìn kế dụ dỗ trai thẳng cùng phòng.
Nhan Niên nghe xong thì phẫn nộ vô cùng, mặt cậu đỏ bừng, nghẹn ngào thốt lên: “Đúng là không biết xấu hổ!” Tống Thủ xoa đầu cậu vỗ về, quay sang Phương Nại hỏi: “Cậu không tính chuyện chuyển kí túc à? Tôi có thể giúp cậu xin đổi mà.”
Phương Nại lắc đầu: “Không. Con đường này xưa nay chưa bao giờ dễ dàng, sau này sẽ còn nhiều tình huống khó khăn hơn nữa. Nếu như lần nào cũng trốn tránh thì tôi vĩnh viễn không thể ngẩng cao đầu mà sống.” Cậu ta nói dứt lời, thân thể nhỏ bé vươn lưng thẳng tắp.
Nhan Niên và Tống Thủ lắng nghe, lặng lẽ siết tay nhau thêm chặt.
Phương Nại nói rất đúng. Con đường này xưa nay chưa bao giờ dễ dàng, mà cả hai cũng chỉ mới khởi hành, phía trước muôn trùng xa xôi, nào ai biết trên đường sẽ xảy ra chuyện gì? Hai bàn tay nắm chặt ngay giây phút này liệu có ngày nào đó chia lìa như hai người kia không?
-Hết chương 10-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT