Hôm nay là 520 (Lễ tình nhân của Trung Quốc), cũng là ngày vui của Trình Nghị, hôm nay, lão già độc thân kim cương ấy cuối cùng cũng đi hẹn hò rồi.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác bận tối tăm mặt mũi, sáng sớm tinh mơ hai người đã chạy đến nhà Trình Nghị, lật tung phòng chứa quần áo của gã lên, vơ vét hết thảy từ quần áo vận động, thoải mái cho đến trang phục tiếp khách, bàn việc.

Tiêu Chiến cau mày nghiêm túc chọn lựa phối hợp, Vương Nhất Bác phụ trách đứng bên nhận xét.

"Teng teng teng tèng~" Trình Nghị khoác lên mình tác phẩm số một của Tiêu Chiến, nghênh ngang tự đắc bước ra ngoài, còn ngả ngớn xoay một vòng.

"Sao? Đẹp trai không?"

Tiêu Chiến lập tức lắc đầu nguầy nguậy.

"Không đẹp không đẹp, em thấy không đủ chững chạc."

Vương Nhất Bác cũng đồng tình theo.

"Đúng thật, bộ đồ trắng kiểu này phải có khí chất như anh Chiến mặc lên mới ra được cảm giác thoát tục, anh mặc lên cứ sao sao ấy."

"Ồ..." Cái đuôi của Trình Nghị vừa mới vểnh lên lại ủ ê cụp xuống bằng tốc độ mắt thường thấy được, "Vậy... vậy hai người chọn tiếp đi."

Tiêu Chiến lấy một bộ Âu phục đen vải rũ xuống đưa cho gã.

Lần này rõ ràng Trình Nghị đã khiêm tốn hơn nhiều, vừa bước ra đã luôn miệng hỏi.

"Thế nào? Thế nào?"

Tiêu Chiến cắn móng tay nhìn sang Vương Nhất Bác.

"Em thấy thế nào?"

Vương Nhất Bác không vừa ý bĩu môi ra.

Tiêu Chiến đảo mắt, cũng không sao lý giải được.

"Nhất Bác, anh nhớ lần trước em đi dự sự kiện mặc bộ đồ đen lên khí chất linh động lắm, sao đến phiên Trình Nghị mặc lại hơi cứng nhắc nhỉ?"

Dứt lời, anh lại lôi ra một bộ màu xám ghi.

"Thử lại cái này xem."

Lần này, Trình Nghị thay đồ xong đến thở mạnh cũng không dám, ngoan ngoãn đứng trước gương, mặc cho hai tên oắt kia săm soi từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài.

"Shh... anh Chiến này, nếu phải nói về màu này thì anh mặc vẫn đẹp hơn."

"Không phải đâu Nhất Bác, thực ra anh thấy nước da em trắng hơn, khả năng xử lý gam màu này là tốt nhất..."

"Có thôi đi không!!!"

"Là anh em thì giúp đỡ có tâm tí đi! Khoe ân ái phát cơm từ thiện thì lượn ra ngoài cho bố!!!"

"Vâng! Vâng! Ông chủ Trình, sếp lớn ơi, em sai rồi được chưa?"

Vương Nhất Bác xin lỗi mà nụ cười treo đầy cợt nhả, chợt phát hiện ra một chân trời mới trong hộp đựng đồ ở góc phòng.

"Ý! Trình Nghị! Anh còn mặc đồ lót Shin cậu bé bút chì hả?"

"Vương! Nhất! Bác!"

"Lựa đồ, lựa đồ, hề hề~"

Vương Nhất Bác liếc thấy một chiếc áo jacket màu da bò.

"Cái này được nè! Đơn giản nhưng không tầm thường, hợp với anh."

Khoác chiếc áo này vào, Vương Nhất Bác khen ngợi không ngớt lời, nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy chưa hài lòng lắm.

"Hay là, anh chọn thêm?"

Trình Nghị nháy mắt với Vương Nhất Bác bên cạnh, thậm thụt to nhỏ.

"Anh thấy... Bộ này là đẹp lắm rồi, anh khá tin vào mắt nhìn của Nhất Bác đấy nhé!"

Tiêu Chiến cụt hứng hất cằm phản đối.

"Này! Em là nhà thiết kế đấy, anh làm rõ tình hình đi có được không hả?"

"Nhưng... nhưng mà anh cảm thấy so với em thì cậu ấy tương đối được chào đón hơn á, lần đó chúng ta đi xem cậu ấy thi đấu, anh thấy quá trời người bị cậu ấy mê hoặc muốn phát cuồng luôn, còn có người hỏi số điện thoại của cậu ấy cơ..."

"Trình Nghị! Anh... sao không mau đi xem xem hoa tươi anh đặt đã giao tới chưa!" Vương Nhất Bác hoảng hồn cắt ngang lời Trình Nghị, còn vội nhào tới kéo Tiêu Chiến vào lòng nịnh nọt.

"Ấy anh Chiến~ anh đừng nghe lão ấy nói bậy, em chưa bao giờ ngó ngàng đến mấy người đó cả!"

Tiễn Trình Nghị vui quên lối về đi rồi, phía chân trời ánh lên ráng chiều làm say đắm lòng người, Tiêu Chiến kéo tay Vương Nhất Bác.

"Chúng mình thì sao? Có cần đi đâu đó kỷ niệm ngày lễ không?"

Chàng trai cười rất đỗi dịu dàng.

"Không cần phải đi giành địa bàn với mấy cặp tình nhân trẻ kia đâu, mình về nhà cơm canh đạm bạc, ôm anh ngủ chẳng phải tốt lắm hay sao? Anh Chiến, đối với em mà nói, mỗi một ngày được ở bên anh đều đáng để kỷ niệm."

Tiêu Chiến hạnh phúc in dấu một nụ hôn lên trán chàng trai.

"Bạn nhỏ của anh, em trưởng thành thật rồi."

Vương Nhất Bác thỏa mãn mỉm cười.

"Vậy giờ chúng mình đi mua thức ăn, sau đó về nhà."

"Ừ, em muốn ăn gì? Anh nấu cho."

"Ừm... muốn ăn súp cay anh Chiến nấu!"

"Được~ đi, đi mua nguyên liệu."

Phải vậy, 520 của họ trong tâm trí tôi chính là thế này, không cần rầm rộ hoành tráng, không cần thề non hẹn biển, chỉ gắn bó kề cận bên nhau, củi gạo dầu muối, suy cho cùng, đồng hành mới là lời tỏ tình dài lâu nhất.

Chẳng phải có một câu hát thế này sao: Chỉ cần ta yêu đúng người, mỗi ngày trôi qua đều là lễ tình nhân~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play