Frank rất phấn chấn, không chỉ vì cầm được trong tay bản thảo thiết kế nắm chắc phần thắng, mà còn vì hôm nay cậu chủ Vương nhỏ ở ngay tại công ty, không cần phải tất tả tìm kiếm khắp cùng trời cuối đất nữa.
Gã ta khoác lên mình bộ Âu phục mà gã tự cho là đẹp nhất, sáng ngày ra đã chạy như bay đến tòa nhà Vân Sâm, nhìn lên công trình kiến trúc cao ngất kia, gã cảm thấy mình như đang bước lên nấc thang danh vọng của cuộc đời.
Nhưng vừa mở cửa, gã đã chết lặng.
Trong văn phòng ngoài Vương Nhất Bác ra, còn có một người vô cùng quen thuộc.
Trình Nghị.
Người nọ chớp đôi mắt đào hoa, nhìn gã ta nở nụ cười đầy nhiệt tình.
"Hi~ Frank, trùng hợp quá."
Vương Nhất Bác thì vẫn lạnh nhạt như trước, đôi mắt sâu không thấy đáy lặng lẽ săm soi khiến sống lưng gã ớn lạnh.
Ngay tức khắc Frank cảm nhận được có gì đó không đúng, bất giác lùi về sau mấy bước, đến khi đụng phải hai tên vệ sĩ áo đen, hết đường thối lui, đành phải miễn cưỡng nở nụ cười.
"Tổng giám đốc Trình cũng có mặt à."
Trình Nghị tiến tới, đoạt lấy bản thảo thiết kế trong tay gã ta, cười đáp.
"Ngài Vương đây nói có trò vui đáng xem lắm, làm sao tôi có thể bỏ lỡ được."
Dứt lời, Trình Nghị lật giở liếc sơ qua một lượt, khẽ gật đầu rồi đưa sang cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nện mạnh xuống bàn, ánh mắt nhìn Frank càng thêm lạnh lẽo thấu xương.
Đã đến nước này, Frank cũng đoán được tám chín phần mười, đành cố làm ra vẻ điềm tĩnh hỏi lại.
"Vậy là có ý gì?"
Trình Nghị hất cằm.
"Tôi bảo này Frank à, thế này thì nhạt nhẽo quá nhỉ, cứ bắt tôi phải nói toạc ra, anh mất mặt đã đành, tôi cũng hao hơi phí sức đúng không?"
Frank nghiến răng.
"Tôi hoàn toàn không biết anh đang nói cái gì!"
Vương Nhất Bác khinh miệt bật cười, khẽ ngoắc ngón tay, vệ sĩ phía sau nhanh chóng đưa lên một tập tài liệu.
"Bằng chứng Lily đã hack máy tính của Tiêu Chiến, nội dung các người trao đổi, và cả bản thiết kế hôm nay anh đưa đến, đều nằm trong tay tôi, tôi lười nghe anh nhảm nhí, cũng không có bất cứ lựa chọn nào cho anh, bây giờ, ngay lập tức, đưa ra tuyên bố thừa nhận hành vi của anh, trả lại sự trong sạch cho Tiêu Chiến."
Khí thế của Vương Nhất Bác khiến kẻ nọ hoàn toàn hoảng loạn, gã lớn tiếng xin tha.
"Ngài Vương, tổng giám đốc Trình, tôi sai rồi! Tha cho tôi lần này đi mà, sau này tôi không dám nữa đâu!"
Vương Nhất Bác ngoảnh mặt quay lưng, chẳng thèm để ý đến gã, Trình Nghị nhìn gã ta khóc lóc kể lể, uể oải đáp.
"Có lẽ là không được đâu..."
Rồi tổng giám đốc Trình chầm chậm bước về phía Frank, khuôn mặt trước nay vẫn luôn lạc quan sáng sủa bỗng nhiên trở nên dữ tợn, túm chặt lấy cổ áo của kẻ nọ.
"Mày đổi trắng thay đen, lúc đổ tội lên đầu Tiêu Chiến, sao không nghĩ đến việc tha cho cậu ấy một lần đi? Suýt chút nữa mày đã hủy hoại cậu ấy rồi mày có biết không!"
Gã ta cụp mắt, thấp giọng nói.
"Tôi chỉ... chỉ là không chịu được việc bị anh ta chèn ép khắp nơi, tôi chỉ muốn có một cơ hội... chứng minh, chứng minh tôi không thua kém anh ta thôi!"
Vương Nhất Bác quay lại, nheo mắt nhìn đăm đăm gã ta hồi lâu, nói từng từ từng chữ một.
"Anh, không xứng so bì với anh ấy."
...
Tiêu Chiến đang ở nhà đập dưa chuột, chợt nghe thấy Kiên Quả ở bên cạnh "meow" lên một tiếng, chạy vọt ra ngoài, chốc lát sau đã bị Vương Nhất Bác ôm chầm lấy.
"Hửm? Sao hôm nay về sớm vậy?"
Chàng trai buông Kiên Quả xuống, vòng tay ôm lấy eo Tiêu Chiến.
"Em đưa anh đến một nơi."
Lúc chiếc xe dừng lại ở quãng trường trung tâm, màn đêm đã buông xuống, trên màn hình lớn nhất thành phố đang phát lặp đi lặp lại đoạn video xin lỗi của Frank.
"Hôm nay xin chính thức tuyên bố lại lần nữa, tôi đã nhiều lần đánh cắp bản thảo thiết kế của ngài Tiêu Chiến thông qua những thủ đoạn không chính đáng, đánh cắp ý tưởng sáng tạo đồng thời thực hiện hành vi vu cáo hãm hại đối với ngài Tiêu Chiến. Tại đây, tôi trân trọng nói lời xin lỗi ngài Tiêu Chiến, từ trước đến nay ngài Tiêu chưa bao giờ có hành vi sao chép đạo nhái, chính hành động tồi tệ đáng khinh của tôi đã tổn hại đến danh dự và quyền lợi của anh ấy, tôi cảm thấy vô cùng ân hận và sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả..."
Giờ phút này đây, video của Frank nhanh chóng lan truyền đến mọi ngóc ngách trong thành phố thông qua tất cả các phương tiện truyền thông, trong chớp mắt, sự trong sạch và vô tội của Tiêu Chiến đã được mọi người biết đến.
Tiêu Chiến yên lặng ngồi trong xe, ngẩn ngơ nhìn lên màn hình lớn, trong mắt có tia sáng lấp lánh rạng ngời.
Vương Nhất Bác siết chặt tay anh, bởi vì quá sức xúc động mà lồng ngực nhấp nhô thấy rõ.
"Anh Chiến, em từng nói muốn bảo vệ anh, em làm được rồi."
Tiêu Chiến quay đầu lại, đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt của chàng trai, một giọt nước nóng hổi lăn dài, trượt qua khóe miệng.
"Bạn nhỏ của anh, em trưởng thành rồi."
Trên đường về, Tiêu Chiến tựa đầu trên ghế phó lái ngủ thiếp đi, anh ngủ rất an lòng, rất bình yên. .
ngôn tình hoànQuả thực, cõi lòng anh đã quá lâu không được yên ả như vậy rồi.
Vương Nhất Bác ngắm nhìn sườn mặt nghiêng đẹp đẽ như thiên sứ, nở nụ cười rạng ngời không gì sánh kịp.
Xe của hắn không rẽ hướng về nhà, mà chạy đến trường học, nơi có bọn họ đã từng sớm tối bên nhau.
Xe chầm chậm đỗ lại trước cổng trường, Tiêu Chiến chỉ hơi trở mình đổi tư thế rồi lại ngủ tiếp, chàng trai cởi áo khoác ngoài ra cẩn thận đắp lên người anh, sau đó mở Weibo, tìm đến cái tên "X".
"Bạn nhỏ ơi, dạo này bận rộn gì thế? Anh vui quá, vừa mới được người anh yêu nhất khen đó, anh ấy nói anh trưởng thành rồi, hehe. Bỗng nhiên lại nghĩ đến em, trên con đường anh trưởng thành, không thể không kể đến công lao của em, đương nhiên rồi, còn cả Kiên Quả nữa, cảm ơn em!"
Ấn nút gửi đi, Vương Nhất Bác nhẹ nhõm vươn vai một cái.
"Ding doong", điện thoại trượt xuống trên đùi Tiêu Chiến reo lên, chàng trai vô thức nghiêng đầu nhìn thử, là thông báo tin nhắn riêng trên Weibo.
Hắn nén nhẹ hơi thở lại, nhấp mở dòng tin đó ra, từng dòng chữ hiện lên quá đỗi quen thuộc.
"Bạn nhỏ ơi, dạo này bận rộn gì thế..."Khoảnh khắc đó, nhịp tim của hắn gần như bùng nổ.
Tiêu Chiến
Tiêu
X
Thì ra là anh!
Trước giờ đều là anh!!!
Hắn chẳng kịp suy nghĩ gì nữa, đạp mạnh chân ga.
Tiêu Chiến tỉnh lại trong nụ hôn điên cuồng, kèm theo môi hôn nóng bỏng còn có vị mằn mặn của nước mắt, anh hốt hoảng nâng mặt chàng trai lên.
"Nhất Bác, sao thế này? Sao em lại khóc?"
Cậu chàng không hề trả lời, chỉ nửa kéo nửa ôm đưa Tiêu Chiến từ trong xe về đến trên giường.
Từ đầu chí cuối, hắn không hé một lời, chỉ không ngừng rơi lệ, không ngừng hôn người bên dưới, hết lần này đến lần khác đưa anh thăng hoa.
Cuối cùng, cả hai người cạn kiệt hơi sức, Tiêu Chiến yếu ớt vươn ngón tay ra, lau đi giọt nước còn đọng trên khóe mắt chàng trai ấy, vẫn luôn khó hiểu không thôi.
"Bạn nhỏ à, rốt cuộc em bị làm sao thế?"
Vương Nhất Bác tiện đường hôn vào lòng bàn tay anh, dịu dàng thủ thỉ bên tai người ta.
"Em yêu anh."
Tiêu Chiến cười, khóe mắt cong cong, nhẹ luồn tay vào mái tóc chàng trai.
"Anh cũng yêu em."
"Tiêu Chiến, em yêu anh!"
"Vương Nhất Bác, anh cũng yêu em!"
Em biết.
Hóa ra em vẫn luôn biết rõ!
Ở nhà nghỉ ngơi tinh thần quá thư thái, chập tối ngày hôm sau, hai người vẫn quay lại trường học.
Khuôn viên trường buổi hoàng hôn không có quá nhiều người, họ dắt tay nhau đi qua mỗi một con đường nho nhỏ đã từng đi, tìm lại bóng hình hai chàng thiếu niên đã từng phơi phới tươi trẻ, Kiên Quả miễn cưỡng đi theo phía sau, thi thoảng "meow" mấy tiếng đòi bế.
"Anh Chiến này, anh nói xem, nếu lúc đó chúng mình không chia xa, thì bây giờ sẽ như thế nào?"
"Không biết nữa, em nói nghe thử coi?"
"Hai con ký sinh trùng siêu to nhỉ, haha!
"Vương Nhất Bác! Nhận thức của em đối với bản thân cũng khá chuẩn đấy!"
"Vậy nên, em muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho em."
"Em không ghét anh là tốt lắm rồi!"
Vương Nhất Bác chợt dừng bước, cúi người bế Kiên Quả lên.
"Cũng giỏi giả vờ ra phết đấy, cậu bạn X."
Tiêu Chiến sững người, tức thì đỏ bừng cả hai má.
Vương Nhất Bác đưa Kiên Quả vào vòng tay Tiêu Chiến.
"Em biết hết rồi, là anh, vẫn luôn dùng một thân phận khác đồng hành bên cạnh em, khích lệ em, dạy em trưởng thành."
Tiêu Chiến hơi xấu hổ cúi đầu.
"Sau khi anh đi, thực ra có len lén về thăm vài lần, bộ dạng của em quả thật khiến anh không yên tâm gì cả, cho nên anh mới mua một bé mèo thả ở trước cửa nhà em, sau đó tạo một tài khoản Weibo khác, đương nhiên cũng là để lúc nhớ em có thể nói chuyện với em nữa~"
Mắt cậu chàng đỏ hoe, cúi đầu vỗ vỗ bé mèo.
"Cục thịt ngu ngốc này, chủ nhân thật sự mày cũng không nhận ra."
Kiên Quả kiêu ngạo vùi mình vào vòng tay Tiêu Chiến, chỉ chừa cho hắn một bóng "mông" lạnh lùng.
Tiêu Chiến dành ra một tay, vỗ về gò má cậu chàng.
"Ngày đầu tiên ở bên nhau, anh đã hứa với em rồi, sẽ luôn ở bên cạnh em, anh không bao giờ thất hứa, vậy nên cũng chưa từng rời đi."
Đứng trước biển số nhà quen thuộc, Vương Nhất Bác hất cằm, ra hiệu cho Tiêu Chiến vào nhà xem thử.
Tiêu Chiến e ngại mím môi.
"Được hả? Không làm phiền bạn học sinh bên trong chứ?"
Cậu chàng nghịch ngợm chớp chớp mắt, nhẹ nhàng mở cửa.
Mọi thứ vẫn như cũ.
Đồ đạc, bày biện trang trí, thậm chí đến ga trải giường hay vỏ chăn, đều giống hệt ba năm trước.
Cứ như mọi thứ vẫn chưa từng thay đổi, cứ như những thiếu niên đã từng sống ở đây vẫn vẹn nguyên như cũ, chưa từng rời khỏi.
"Em không cho người khác chuyển vào."
Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói.
"Nơi này thuộc về thời niên thiếu của chúng ta."
Tiêu Chiến mỉm cười, nụ cười ấy vẫn vừa trẻ trung lại dịu dàng như ngày trước.
Chợt nghe thấy anh trìu mến bảo rằng.
"Xin chào, anh là Tiêu Chiến, thật xin lỗi, về sau phải làm phiền em một khoảng thời gian rồi."
Đôi mắt chàng trai lấp lánh ánh lệ.
"Một khoảng thời gian... là bao lâu?"
Tiêu Chiến ôm chặt lấy hắn.
"Cả đời."
Cảm ơn em, đã khiến anh học được cách yêu và được yêu.Cảm ơn anh, đã bầu bạn bên em suốt cả chặng đường trưởng thành. Tiếp tục ước mơ trong hành trình sau này, và trong nỗi niềm khát vọng ấy vẫn không uổng là thiếu niên.Cảm ơn người, đã khiến quãng đời niên thiếu của tôi trở nên tươi đẹp.End.