Đã có đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, chất lượng cuộc sống của Tôn Minh Châu đã được cải thiện lên rất nhiều. Đã tránh xa áo quần rách rưới, ăn không no… không đúng, ăn vẫn đủ no chứ, chỉ là cuộc sống không mấy vừa ý.

Gia vị trong bếp không đầy đủ, chỉ có muối, mỡ đặc, có lẽ là mỡ heo, và đường vàng, mùi vị mang theo thoang thoảng mùi của cỏ xanh, tựa như đường mía. Có rất nhiều đường, ít nhất có hơn cả chục hũ.

Tôn Minh Châu đã làm hai món ăn từ những nguyên liệu không toàn vẹn, cá kho và tôm xào, nàng rất ngạc nhiên phát hiện ra rằng Chiêu Giang rất thích ăn đồ ngọt.

“Món này, rất ngon.”

Rõ ràng đã cho quá nhiều đường, Tôn Minh Châu mặt mày phức tạp khi khiến cho món cá kho thành món “cá hầm đường”.

Nàng luôn tưởng rằng Chiêu Giang không có vị giác, không ngờ rằng Chiêu Giang có vể ngoài thô kệch đáng sợ lại thích ăn ngọt. Thảo nào trong bếp lại có nhiều đường như thế, tất cả đều chuẩn bị cho Long Vương.

“Thử xem.” Nàng lấy hũ đường rồi nắm một nắm đường đặt vào lòng bàn tay của Chiêu Giang.

Nàng nắm một nắm lớn, đối với Chiêu Giang mà nói đây chỉ là lượng cho một ngụm, lưỡi cuộn lại một cái liền liếm sạch nắm đường, cái đầu lớn khẽ gật: “Ngon quá, Minh Châu, cái này rất ngon.” Đôi mắt to màu vàng cũng bắt đầu quay tròn ba trăm sáu mươi độ.

“Ngon thì ăn thêm đi.” Sau khi nhìn quen rồi, bây giờ nàng lại cảm thấy hành động đảo mắt này khá đáng yêu, vừa đáng sợ vừa dễ thương, giống như một đứa trẻ vậy, chỉ cần nhìn vào mắt là biết hắn đang vui.

Kết quả là sau khi nói xong lời này chưa đầy mười phút thì Tôn Minh Châu đã hối hận rồi.

Chiêu Giang quả thực ăn đường giống như đang ăn cơm trắng vậy, một miếng thịt cá, một nắm đường.

Một nắm đường trong bàn tay khổng lồ cứng cáp kia… nếu đặt vào trong chén thì một cái chén cũng không thể đựng vừa… Tôn Minh Châu chỉ nhìn thôi cũng thấy hoảng sợ rồi.

“Dừng lại! Không được ăn nữa!”

Rồng ăn quá nhiều đường có bị sâu răng hay không?

Móng vuốt đang nắm đường dừng lại ở khoảng không, Chiêu Giang sững sờ, trơ mắt nhìn Tôn Minh Châu đem nửa hũ đường còn lại đi.

Trong cổ họng phát ra tiếng ngột ngạt “ư ư”, mở to mắt nhìn chằm chằm, giống như một con mèo lớn bị doạ sợ vậy.

Con rồng khổng lồ cao hai mét đáng thương nhìn lấy nàng.

Tôn Minh Châu cảm thán rằng cái gan của mình cũng lớn quá rồi nhỉ, không những dám thách thức Chiêu Giang mà còn dám dạy dỗ hắn nữa!

Mặc dù Chiêu Giang mặt mày không cảm xúc nhưng từ ánh mắt của hắn, cái miệng khé hở thì Tôn Minh Châu đã nhìn thấy sự không cam lòng tình nguyện của hắn.

Nếu đổi lại là một người khác dám gò bó Long Vương như vậy thì có lẽ đã sớm trở thành thức ăn cho cá rồi.

Đương nhiên, quả thực cũng chưa từng có ai dám quản hắn.

“Tại sao?” Trong cổ họng của con quái vật lớn phát ra tiếng ngột ngạt trầm thấp, chiếc đuôi cá vàng khẽ quét nhẹ vào bắp chân của Tôn Minh Châu, Tôn Minh Châu ngửi thấy được mùi nịnh nọt.

“Nếu ngươi ăn hết thì ta sẽ không có cái để ăn nữa.”

Trong cổ họng của hắn càu nhàu một tiếng rồi không nói gì nữa, cúi đầu xuống liếm chỗ đường còn sót lại trong lòng bàn tay. Một con vật khổng lồ hơn hai mét, khi ngồi xuống cũng giống như một ngọn núi nhỏ, Tôn Minh Châu sững sờ khi nhìn thấy khí trường oan ức phát ra ở xung quanh hắn.

Nàng không thể nhịn được mà cười lớn thành tiếng.

Ghé sát lại, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của hắn rồi cười nói rằng: “Bữa nào cũng sẽ cho ngươi ăn, một ngày có thể ăn mấy lần đấy.”

Chiêu Giang rất dễ vỗ về, khẽ xoa hắn và nhẹ nhàng nói vài câu thì hắn sẽ không giận nữa.

Quả nhiên, hắn “ừm” hai tiếng tượng trưng, giơ tay lên rồi ôm Tôn Minh Châu vào trong lòng. Cái cằm phủ đầy vảy mịn nhẹ nhàng cọ xát vào đỉnh đầu của nàng, mở to miệng ra để ăn thịt. Cũng không quên dùng chiếc đuôi cuộn hai món ăn của Tôn Minh Châu đến.

Nàng phát hiện rằng Chiêu Giang trông thì ngớ ngẩn mà sự thông minh thì không hề thiếu đâu.

Giống như lúc này, Tôn Minh Châu không cho hắn ăn đường, thì hắn sẽ tận dụng triệt để ăn món cá kho của Tôn Minh Châu… mỗi ăn một miếng thì đôi mắt to tròn sẽ nhìn Tôn Minh Châu một cái, xé một miếng thịt cá sống mà mình ăn rồi nịnh bợ đặt lên tay của Tôn Minh Châu, rồi lại liếm vào mặt của nàng.

Thấy Tôn Minh Châu không ngăn cản thì hắn lại ăn thêm một miếng cá kho nữa.

Sau khi ăn xong hai miếng thì sẽ cúi đầu nhìn nàng một cái, tiện thể liếm mặt của nàng, liếm đến mặt mày của nàng đầy bã thịt.

“… Không được liếm! Khi ăn cơm thì phải ăn cơm cho thật nghiêm túc!”

Có rất nhiều đồ dùng hữu ích được tìm thấy trong các căn phòng nhỏ, một số thứ trùng lặp thì Tôn Minh Châu sẽ không đụng vào, chỉ gom những thứ có thể sử dụng ngay lập tức lại với nhau.

Chăn nệm và quần áo của Lão Long Vương cũng được giặt sạch và treo ở hành lang để ốc biển lớn thổi khô.

Ngay khi vừa trải chăn nệm được giặt sạch xong, Chiêu Giang cởi áo dài ra rồi nhảy lên trên, con rồng khổng lồ hơn hai mét lăn qua lăn lại trên chăn nệm.

Sau khi lăn lộn đủ rồi thì Chiêu Giang nhúc nhích cái mũi đánh hơi điên cuồng.

Tôn Minh Châu: “… Ngửi gì thế?”

Cái đầu to ngẩng lên: “Không có… mùi của Lão Long.”

Sau một hồi đánh hơi, Chiêu Giang ngồi dậy, móng vuốt lớn học Tôn Minh Châu vỗ vào nệm giường, tỏ ý nói: “Mau lên đây.”

Tôn Minh Châu cảm thấy giường cũng bị hắn vỗ đến lắc lư rồi, liền nhanh chóng tháo giày leo lên, giữ lấy móng vuốt của hắn.

Móng vuốt có thể siết vỡ tảng đá khổng lồ ngoan ngoãn bị nàng giữ lấy, đôi mắt lớn màu vàng cúi đầu xuống nhìn nàng.

Chiêu Giang không có con ngươi tròn xoe, nàng sẽ không thể nhìn thấy hình phản chiếu trong con ngươi của hắn, nhưng nàng có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt dễ nhận ra của mình trong con mắt to như quả thuỷ tinh màu vàng của Chiêu Giang.

“Chiêu Giang, ngươi có thể phân biệt màu sắc không?”

Chiêu Giang không biết cái gì gọi là màu sắc bèn nghiêng đầu hỏi nàng, nàng kiên nhẫn giải thích cho hắn biết.

Tôn Minh Châu chỉ vào lớp vảy của Chiêu Giang và nói: “Đây là màu xanh lá đậm.” Rồi chỉ vào lông tóc của Chiêu Giang: “Đây là màu vàng.” Hôm nay nàng mặc một chiếc áo dài nền trắng với những bông hoa màu đỏ, những bông hoa được thêu vô cùng khéo léo, dường như có thể ngửi được hương thơm nồng nàn của những bông hoa.

Nàng chỉ vào hoa trên quần áo: “Đây là màu đỏ.”

Lại chỉ vào những vật trang trí trong căn phòng và nói từng chút một với hắn: “Màu đen… màu xanh lam… màu hồng…”

Chiêu Giang rất chăm chú lắng nghe, nàng nói một cái thì hắn trầm thấp “ừm” một tiếng.

Tôn Minh Châu đã nói một lượt màu sắc trong khắp căn phòng rồi hỏi hắn: “Những màu sắc này, mắt ngươi có thể nhìn thấy sự khác nhau không?”

Cấu trúc con mắt của Chiêu Giang khác với loài người, nàng không biết hắn có thể phân biệt ra các màu sắc khác nhau hay không. Nhưng nàng hy vọng hắn có thể nhìn thấy, nếu chỉ có thể nhìn thấy đen và trắng… thì cuộc sống của Tiểu Long Vương cũng sẽ không có trở ngại gì, hắn cũng không phải là hoạ sĩ, cũng không phải hoạt động nghệ thuật.

Chiếc đầu to khẽ gật gù, Chiêu Giang giơ móng vuốt lớn lên và sờ vào mái tóc của nàng: “Màu đen.”

Tôn Minh Châu cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Trí nhớ của Chiêu Giang rất tốt, nàng nói qua một hai lần là hắn đã ghi nhớ lấy.

Sau đấy Chiêu Giang xem nàng như một bảng nhận dạng màu sắc sống động quy mô lớn… móng vuốt lớn chỉ vào quần áo và cơ thể của nàng, lần lượt nói ra màu sắc tương ứng.

Tôn Minh Châu: “…”

Đồ đạc trong phòng nhiều như thế không đủ để ngươi nêu ví dụ sao?

Móng vuốt sắc bén cắt sắt như bùn trượt xuống dọc theo trán của nàng, sau đấy lạnh lẽo lướt qua làn da, nhẹ nhàng chạm vào trên môi nàng, Tôn Minh Châu trong vô thức muốn liếm môi, nhận thấy móng vuốt sắc bén của Chiêu Giang vẫn còn đang ở trên môi, nàng liền thu lưỡi lại và khẽ mím lấy.

Vừa mím lấy móng vuốt sắc bén của hắn, đôi môi mềm mại không hề bị gai đâm trúng một chút nào.

Ánh mắt của Chiêu Giang nhìn chằm chằm lấy đôi môi của nàng, suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi nói: “Màu hồng?... Màu đỏ?”

Con quái vật to lớn không thể phân biệt rõ vùng thịt mềm mại này rốt cuộc là màu gì.

Đáy sông quanh năm nhiệt độ không đổi, không có gió, không có mưa, cũng không có ánh nắng mắt trời chiếu rọi, chỉ có mỗi một vầng hào quang tản ra, vầng hào quang trắng mịn đã làm mờ đi góc cạnh của Chiêu Giang.

Nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn, nhìn quân tử dưới ánh trăng.

Ắt sẽ có mùi vị phong phú khác.

Ánh sáng dịu nhẹ đã biến đổi ngũ quan có sáu phần giống người trở thành sáu phần rưỡi…

Lớp vảy mịn màng màu trắng bạc trên mặt phản chiếu giống như làn da màu trắng phát sáng, con ngươi thẳng đứng quái lạ trông giống động vật máu lạnh, cũng giống như động vật họ Mèo trong ban đêm, chỉ có sống mũi cao thẳng có chút giống người.

Nhìn như thế nào cũng không phải là một con người…

Đôi mắt của nàng có lẽ đã biến dị rồi… cũng giống như con cá lớn vô cùng kỳ quặc ở dưới đáy sông này.

Nàng lại cảm thấy, Chiêu Giang cũng khá điển trai…

Chỉ vào đôi môi của mình, Tôn Minh Châu hé môi ra và để lộ hàm răng trắng sáng.

Khi mới gặp Chiêu Giang, Chiêu Giang đã sờ vào răng của nàng, móng vuốt đưa vào trong miệng của nàng, nàng không hề dám nhúc nhích, sợ đầu ngón tay của hắn sẽ đâm xuyên cái lưỡi của nàng mất. Chiêu Giang dường như muốn biết tại sao nàng đến thịt cá cũng không thể nhai nổi.

Nếu đổi lại là bây giờ, Chiêu Giang dám đưa móng vuốt vào trong miệng của nàng… thì nàng sẽ dám cắn.

“Đây là màu hồng.”

Đôi mắt của Tôn Minh Châu không nhỏ, tròn xoe giống như cặp nho vậy, khi chớp mắt đều toát lên sự thông minh lanh lợi.

Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm lấy Chiêu Giang, Tôn Minh Châu đưa lưỡi ra, lưỡi của nàng vừa nhỏ nhắn vừa đỏ ửng.

Chiêu Giang nhìn chằm chằm lưỡi nàng, không biết trong cái đầu to lớn kia đang suy nghĩ những gì.

Lưỡi của Tôn Minh Châu liếm quanh môi một vòng, đôi môi hồng nhuận bỗng chốc trở nên hồng hào ướt át, chỉ vào đôi môi của mình, Tôn Minh Châu cười rồi nói: “Nhìn này, đây mới là màu đỏ.”

Cả người anh rồng Chiêu Giang giống như đã bị làm phép định thân vậy, bất động không nhúc nhích.

Tôn Minh Châu: “… Chiêu Giang?”

Chiêu Giang cử động rồi, đôi mắt to lớn chớp mắt một cái, liền bế Tôn Minh Châu lên trên dùi mình, ôm lấy khuôn mặt của nàng, đây là lần đầu tiên cái lưỡi lớn liếm láp có chủ đích.

Hắn không dùng nhiều sức, động tác cũng rất nhỏ, nhưng tiếng thở lại vô cùng kích động, cánh mũi phập phồng không ngừng.

Trong cổ họng phát ra tiếng mơ hồ trầm thấp, chiếc lưỡi lớn thô kệch liếm láp đôi môi của nàng hết lần này đến lần khác, vừa liếm vừa thấp giọng gọi lấy: “Minh Châu…”

Cả người Tôn Minh Châu đều sững sờ, cách liếm láp của Chiêu Giang lần này rõ ràng khác với tính làm sạch sẽ trước đây.



Nàng đây là, bị hôn sao?

Chiêu Giang ôm chặt lấy nàng, đã liếm đủ một tư thế rồi thì đổi sang một tư thế liếm khác.

Hắn thuận thế nằm xuống, Tôn Minh Châu đè lên người hắn và để mặc hắn liếm láp.

Âm thanh ngột ngạt trong cổ họng của Chiêu Giang càng lúc càng lớn, giống như sấm rền vậy, Tôn Minh Châu kinh ngạc phát hiện ra thớ thịt hai lạng trong trạng thái thả chim quanh năm lại có phản ứng ư?...

Chuyện này không phải là trò đùa.

Nàng thừa nhận, nàng cảm thấy Chiêu Giang khá dễ thương nhưng nhịp điệu không thể nhanh như vậy được chứ?

Hơn nữa, phần cứng cũng đã được đâu, cơ thể này của nàng chỉ mới mười bốn? Mười lăm? Chưa kể tới việc chưa trưởng thành, mà chủ yếu là Chiêu Giang quá lớn rồi, cơ thể cao hơn hai mét nghĩ thôi cũng thấy phát sợ.

Hai tay chống ở trước ngực của Chiêu Giang: “Chiêu Giang, bình tĩnh lại, đừng liếm nữa, nhìn xem, môi của ta cũng sưng cả rồi.”

Đôi môi của nàng quả thực đã sưng tấy, thậm chí dù là cây cọ trang điểm mềm nhất, nếu đánh đi đánh lại một tiếng đồng hồ cũng sẽ đỏ lên, chứ đừng nói là chiếc lưỡi thô kệch của Chiêu Giang.

Chiếc lưỡi của Chiêu Giang dừng lại rồi rút vào trong.

Nhưng anh rồng rõ ràng trông vô cùng nôn nóng, ôm lấy Tôn Minh Châu đè lên người mình. Răng cắn lấy tóc của nàng và nghẹn ngào thì thầm: “Minh Châu, Minh Châu…”

Âm thanh vô cùng uất ức, vừa trầm thấp vừa khó chịu.



Thành thật mà nói, nàng cảm thấy âm thanh uất ức này rất hay… Chiêu Giang lại bắt đầu liếm láp bừa bãi, hắn liếm đến mặt và cổ của nàng cũng trở nên ướt át. Ánh mắt liếc nhìn xuống dưới… không hề biến mất dù chỉ một chút…

“Chiêu Giang, hay là đi bơi trong nước đi.” Khi luồng nước lạnh kích thích vào thì sẽ tốt hơn.

“Bơi?” Chiêu Giang lắc đầu: “Không.”

Tôn Minh Châu chỉ có thể vỗ về hắn: “Ngoan nào, đi bơi một lát rồi quay về là được rồi.”

Chiêu Giang khó chịu đến mức không thể nhịn được, chiếc đuôi lớn vỗ “ầm ầm”, suýt đã đập nát cả ván giường rồi.

Tôn Minh Châu vừa sờ vào đầu vừa hôn mặt vỗ về hắn, hắn cuối cùng cũng nhúc nhích rồi.

Nghiêng mình ôm lấy nàng, cái đầu to vùi vào cổ của nàng mà thở hổn hển.

Tôn Minh Châu thở dài, được rồi, nàng giúp hắn vậy. Đưa tay muốn sờ vào phía dưới thì Chiêu Giang bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Nàng giật mình: “Sao vậy?”

Dáng vẻ hư đốn đó của Chiêu Giang đã hoàn toàn biến mất rồi, nhanh chóng phập phồng cánh mũi: “Minh Châu, bị xước rồi?”

“Hả?” Tôn Minh Châu không hiểu, cả người nàng đều rất tốt, trầy xước ở đâu chứ?

Vào giây tiếp theo, cả người Chiêu Giang liền chui xuống dưới để ngửi vào chỗ giữa đùi nàng.

Lại chơi trò lưu manh à? Tôn Minh Châu đưa tay ra muốn bứt lông tóc của hắn thì cuối cùng cảm nhận thấy bụng dưới hơi trướng…

Chiêu Giang xé toạc áo dài của nàng ra, đôi mắt to trừng lớn, Tôn Minh Châu nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt hắn.

… Không biết là trùng hợp hay là quá trùng hợp, đúng lúc gay cấn này, kinh nguyệt của nàng đã đến rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay Tiểu Long Vương lại làm nũng rồi sao?



Hai ngày nay sau khi tan làm thì nằm dài mình ra, rồi đột nhiên phát hiện… Tôi chưa có lưu bản thảo…

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play