Tấm ván gỗ cứng nhắc có cảm giác giống như mặt đất rắn chắc, khi Tôn Minh Châu thức dậy thì Chiêu Giang đang liếm tai của nàng.

Ưỡn mình trong vòng tay của Chiêu Giang, nàng vừa mới thức dậy nên đầu óc vẫn còn chút không tỉnh táo, nàng cạ gò má vào lớp vảy mềm mại của hắn, lớp vảy mát rượi lướt qua khuôn mặt thật dễ chịu.

“Ta đã ngủ lâu chưa?”

Giang Chiêu phát ra âm mũi “phì phò”, lắc đầu rồi thấp giọng nói: “Không lâu.”

Phát hiện mình đang gối đầu trên cánh tay của Chiêu Giang, nàng nhấc thân trên lên, tiện thể khẽ xoa vào cánh tay của hắn. Nàng không biết đã gối qua biết bao nhiêu lần rồi, căn bản mỗi khi thức dậy thì nàng đều gối đầu trên cánh tay của Chiêu Giang. Lúc ban đầu sẽ còn ngạc nhiên nhưng bây giờ đã quen rồi, sau khi thức dậy thì sẽ giúp Chiêu Giang xoa cánh tay, tự nhiên như vỗ chiếc gối vậy.

Vì suy dinh dưỡng nên cơ thể của cô bé mồ côi đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu kinh nguyệt, nên nàng không thể nào xác định được rốt cuộc đã qua bao nhiêu tháng rồi, mặc dù khí sắc của nàng tốt hơn nhiều so với lúc vừa mới tỉnh dậy.

Đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, đừng nói là chăn nệm bị Chiêu Giang quét xuống đất, mà đến cả ga trải giường cũng không biết đã đi đâu rồi…

Xem ra vào lúc nàng đang ngủ thì Chiêu Giang đã làm không ít việc nhỉ.

“Đi xung quanh xem những căn phòng khác nhé?”

Chiêu Giang ôm lấy nàng, nhẹ nhàng liếm vào mặt nàng rồi “ừm” một tiếng, chậm rãi đứng dậy, tiện thể bế cả nàng lên.

Một người một rồng đi vào phía sau của chính điện, ở hai bên tẩm cung chính có hai căn phòng, đó hẳn là phòng của nô bộc hầu hạ Long Vương, Tôn Minh Châu thậm chí còn tìm thấy văn phòng tứ bảo và sách ở trong phòng, đến cả truyện tranh liên hoàn cũng có, Tôn Minh Châu ngạc nhiên chậc chậc vài tiếng, mở ra lướt xem, đây là truyện nói về cậu bé nghèo khổ phản đòn trở thành Võ trạng nguyên, khá thú vị đấy.

Không ngờ rằng nền văn minh tinh thần cổ đại ở đây cũng khá tân tiến. Lại có bản thảo của truyện tranh liên hoàn, nàng luôn cho rằng truyện tranh liên hoàn của cổ đại chỉ có Xuân Cung Đồ thôi chứ.

“Đem hết những cuốn sách này về đi.” Đây toàn bộ đều là tài liệu dạy học để nàng dạy cho Chiêu Giang.

Nàng chỉ biết chữ giản thể nên đã luôn dạy bằng chữ giản thể.

Nàng đã nghĩ rằng ngay cả là xã hội cổ đại trong sách thì chắc chắn cũng sẽ dùng chữ phồn thể. Sơ lược lật sách ra xem, quả nhiên đều là chữ phồn thể, cũng may là nàng có thể đại khái đoán ra được nó có ý gì.

Có được những cuốn sách thì nàng vừa có thể tự học nhận biết chữ, vừa có thể dạy Chiêu Giang chữ phồn thể đúng đắn.

Chiêu Giang rất nghe lời, dùng chiếc đuôi ôm hết toàn bộ sách lại.

Có một cuốn sách không biết tại sao lại đặt ở dưới giường, Chiêu Giang cũng tiện thể mang về luôn.

Những đồ vật được tìm thấy đều tập trung vào căn phòng ở phía bên trái, một người một rồng tiếp tục vào sâu bên trong.

Dưới đất của hai bên hành lang ngoại trừ đặt những ốc biển khổng lồ ra thì không có cái gì cả. Nơi này hẳn là khu vườn trống không, đến cả một chậu cây cũng không có, vùng đất ẩm ướt tối đen ở dưới đáy sông làm nổi bật bức tường nước sâu thẳm ở phía trên, Tôn Minh Châu dường như đang ở trong một cung điện kỳ quái không một bóng người, như thể ngay giây sau sẽ có một con ma nữ mặc áo hai lớp bay ra từ góc quẹo.

Nàng bất giác lùi sâu vào người Chiêu Giang, Chiêu Giang không biết vì sao nên dùng chiếc đuôi quấn lấy eo của nàng: “Minh Châu?”

Nàng mỉm cười: “Không sao.”

Đi dọc theo hành lang bên cạnh, dạo một vòng đến nơi tận cùng của ngôi nhà. Ngôi nhà được kết nối bởi bốn căn phòng, chiếm diện tích rất lớn.

“Đây là nhà kho à?”

Tôn Minh Châu thản nhiên đẩy cửa ra, nàng lập tức kinh ngạc.

Vàng bạc châu báu, rực rỡ ngập căn phòng.

Những châu báu đá quý phản chiếu ra thứ ánh sáng lấp lánh đến mức suýt làm nàng loá mắt.

Chiêu Giang tiện tay tóm lấy một xâu ngọc trai khổng lồ, không hề dùng sức, cầm lấy chơi đùa trong lòng bàn tay.

Tôn Minh Châu nhìn lấy báu vật hiếm lạ ở khắp căn phòng, tim khó có thể không đập nhanh được, tò mò hỏi rằng: “Rồng, đều thích những thứ phát sáng sao?” Dường như trong một tác phẩm nào đó mà nàng đã từng đọc nói rằng, Long tộc đều thích những báu vật phát sáng…

Chiêu Giang không biết cái gì gọi là thích bèn nghiêng đầu: “Khi nhìn thấy thứ phát sáng, vui vẻ, mừng rỡ.”

Thảo nào khắp nơi đều có những hạt ngọc phát sáng trôi nổi, Tôn Minh Châu chỉ vào viên ngọc giống như bóng đèn điện ở góc tường, Chiêu Giang trước đây đã từng hái một viên cho nàng, hỏi: “Viên ngọc này gọi là gì vậy?”

Chiêu Giang cũng không quên dùng chiếc đuôi quấn lấy Tôn Minh Châu ngay cả khi đang cầm nắm ngọc trai, hắn suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi đáp lời: “Minh châu.”

Tôn Minh Châu: “…”

“Đấy là tên của ta, ta nói, viên này, thứ đang phát sáng, gọi là gì.”

Chiêu Giang nhìn chằm chằm lấy nàng và chậm rãi nói: “Minh châu.”

Không đùa với nàng đấy chứ, viên ngọc này thực sự có cùng tên với nàng à?

Chiêu Giang sải bước lớn, chỉ với một bước đã đi đến trước mặt nàng, đeo sợi dây chuyền ngọc trai đang chơi đùa trong tay vào cổ của Tôn Minh Châu.

Không phải là đeo, mà là chồng vào… nó giống như là một bộ tràng hạt vậy… Sợi dây chuyền ngọc trai này quá dài rồi đấy.

Chiêu Giang có vẻ rất hài lòng với khung cảnh này, liền bế nàng lên giống như bế một con búp bê vậy, liếm vào mặt của nàng.

“Được rồi, được rồi, ta biết rồi, đừng liếm nữa.” Tôn Minh Châu dùng cả tay và chân, vùng vẩy thoát khỏi móng vuốt của Chiêu Giang: “Có cái tên giống như ta thì sẽ lẫn lộn mất, vậy thì gọi nó là… dạ minh châu đi.”

Dù sao thì đã luôn dùng nó như một quả bóng đèn.

Kho riêng của Lão Long Vương phong phú hơn nhiều so với những nhà đại thần bị tịch thu tài sản, cả một rương thỏi vàng gạch vàng, châu báu ngựa ngọc, gấm vóc lụa là, một người hiện đại với kiến thức ít ỏi như Tôn Minh Châu thực sự thấy choáng váng. Khi đi xem triển lãm ở xã hội hiện đại, các báu vật đều tách riêng biệt nhau, sau đó được bao trùm ở bên trong một tấm kính lớn. Với một báu vật, nàng cũng phải chiêm ngưỡng thưởng thức hồi lâu, chứ đừng nói đến loại vàng bạc đá quý được chất đống thành núi, rực rỡ muôn màu như này, sự chấn động thị giác là quá lớn.

Không giống như Tôn Minh Châu từ dưới quê mới lên, Chiêu Giang sắc mặt lãnh đạm vô cùng, ngoại trừ việc nhìn thêm vài lần với báu vật phát sáng ra thì không có chút hứng thú nào cả. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Khắp nơi đều là châu báu rực rỡ, thứ cho Tôn Minh Châu không thể kiềm được bình tĩnh, nàng giống như một đứa trẻ chơi nhà chòi vậy, đeo dây chuyền vàng khắp người, xỏ nhẫn vàng khắp các ngón tay, lúc này cảm thấy mình giống như một ca sĩ hát rap vậy, nàng liền kêu lên vài tiếng “yo yo” với Chiêu Giang.

Chiêu Giang tưởng nàng đang nói đùa, cũng học theo nàng “yo yo”.

Lưu vực sông của Chiêu Giang kéo dài hàng ngàn mét, có vô số vụ đắm tàu, các bảo vật bị đánh rơi đều ở mức độ mà Tôn Minh Châu ở kiếp trước cũng chưa từng biết đến. Long tộc yêu thích báu vật phát sáng, sự tích luỹ hàng ngàn hàng vạn năm, những báu vật thu thập được trong kho riêng của Long Vương quả thực giàu nhất nước.

Cho dù có nhiều tiền bạc đến mấy thì cũng không thể nào dùng được ở đáy sông, Tôn Minh Châu đã ở trong đó chọn ra vài bộ quần áo gấm vóc may sẵn, một cây trâm vàng để ghim tóc lại, và cả một số thứ vụn vặt có thể dùng. Kim bộ diêu, trâm hoa gì đó thì thôi đi, nàng không thích loại trang sức trên đầu đi một bước lắc lư ba cái, quá phiền phức. Nàng phải kiếm cây kéo cắt đi mái tóc cho rồi.

Trong những bộ quần áo tơ lụa may sẵn chọn ra được một bộ lớn nhất, nàng nghi ngờ bộ này có lẽ được làm theo kích cỡ của Lão Long Vương, nếu không thì cũng không thể lớn như vậy được.

Chiêu Giang ngồi ở dưới đất, khắp nơi đều là báu vật, cảnh tượng ấy thực sự rất chấn động, giống như một con rồng ma canh giữ bảo vật quý hiếm trong truyện cổ tích vậy.

Chiếc đuôi thỉnh thoảng phe phẩy vào chân của Tôn Minh Châu, nhìn chằm chằm vào nàng đang tới lui bận việc.

Tôn Minh Châu vừa bận bịu vừa suy nghĩ nên làm thế nào để lừa Chiêu Giang mặc quần áo, nghiền ngẫm được một hồi lâu, nàng cầm theo quần áo và truyện tranh liên hoàn đến bên cạnh Chiêu Giang rồi ngổi xổm xuống.

“Chiêu Giang, nhìn đi.” Tôn Minh Châu chỉ vào thư sinh trong truyện tranh liên hoàn, mặc một chiếc áo choàng đơn sắc và không để lộ bất cứ gì ở dưới phần cổ cả.

“Những người trên bờ đều mặc quần áo. Chiêu Giang có muốn mặc quần áo không?”

Hắn vẫn còn nhớ lời giải thích của Tôn Minh Châu với mình rằng mặc quần áo chính là để bảo vệ cơ thể khỏi trầy xước, Chiêu Giang lắc đầu: “Ta không cần.”

Tôn Minh Châu: “… Ngươi mặc quần áo không phải vì để giữ ấm, cũng không phải vì để bảo vệ bản thân, mà là vì để bảo vệ ta.” Nói cái gì mà trần trụi sẽ ảnh hưởng đến hình tượng bên ngoài chứ, Chiêu Giang chắc chắn sẽ không thoả hiệp, động vật mặc quần áo gì chứ, đã từng nhìn thấy động vật hoang dã mặc quần áo chưa?

Chiêu Giang không hiểu, nghiêng đầu hỏi: “Bảo vệ Minh Châu?”

Tôn Minh Châu mặt không đỏ tim không loạn nhịp: “Đúng vậy, ngươi nhìn xem, lớp vảy của ngươi không sợ lạnh, không sợ rét. Nhưng ta thì không được, ta sẽ lạnh khi chạm vào vảy của ngươi.” Nàng nói dối không chớp mắt.

Vảy của Chiêu Giang giống như thế giới dưới đáy sông vậy, không lạnh cũng không nóng. Tôn Minh Châu ăn mặc mát mẻ, khi ngủ dựa vào vảy của hắn dù không lạnh nhưng cũng không mát mẻ hay ấm áp gì, Chiêu Giang là động vật máu lạnh mà.

Chiêu Giang: “Sẽ lạnh?”

“Đúng vậy, ngươi sờ đi.” Tôn Minh Châu nắm lấy chân của Chiêu Giang và nhìn chằm chằm vào hắn. Kéo hắn sờ vào làn da ấm áp của mình rồi lại sờ vào lớp vảy lạnh lẽo của hắn: “Có thể cảm nhận được không, hai người chúng ta có sự chênh lệch nhiệt độ.”

Chiêu Giang nhìn chằm chằm lấy nàng, nhìn hồi lâu mà không nhúc nhích. Chính vào lúc Tôn Minh Châu bắt đầu có chút căng thẳng thì hắn lại chậm rãi gật đầu: “Ta mặc.”

Bằng cách này, Chiêu Giang “thả chim quanh năm” cuối cùng cũng sống một cuộc sống văn minh với việc mặc quần áo.

Tôn Minh Châu giúp hắn tìm vài bộ may sẵn, rồi dùng gấm vóc lụa là giá trị ngàn vàng để cắt may quần lót cho hắn, trên tơ lụa được thêu hai mặt tinh xảo, mặt trước mặt sau đều là tiên hạc cao quý sống động như thật.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Chiêu Giang mặc quần lót, Tôn Minh Châu liền có cảm giác thành tựu.

Tuy nhiên, vào giây tiếp theo, chiếc quần lót cỡ lớn trị giá ngàn vàng của Chiêu Giang đã bị xé toạc bởi lớp vảy ở mông…

“Minh Châu, chiếc đuôi, không thoải mái.”

Tôn Minh Châu: “…”

“Ta sửa cho ngươi!”

Đáy sông u tối, ánh sáng của dạ minh châu tản ra theo hình vòng tròn.

Cuối cùng đã sửa xong quần lót và áo quần cho Chiêu Giang, cả người và rồng đều đói bụng rồi.

Tôn Minh Châu đã nướng cá lớn, tôm và thịt sò cho buổi tối. Nàng cho Chiêu Giang ăn một chút mà Chiêu Giang cũng không để lộ ra bất kỳ vẻ mặt đặc biệt yêu thích nào cả, Tôn Minh Châu cho hắn ăn thì hắn ăn, còn không cho thì cũng không đòi, vô cùng lạnh lùng.

Hắn trước giờ đều là khuôn mặt không cảm xúc, Tôn Minh Châu chưa từng nhìn thấy hắn cười, có lẽ là không có dây thần kinh đó trên khuôn mặt của hắn.

“Thức ăn chín có ngon không?”

Chiêu Giang nhai ngấu nghiến cá lam lớn, khi nghe thấy nàng hỏi thì quay đầu lại và dùng đôi mắt to màu vàng nhìn lấy nàng: “Như nhau, cái này, cái này, đều như nhau.” Hắn giơ cá lam lớn lên rồi lại chỉ vào những thịt cá đã nướng chín.

“Ngươi thích nhất ăn cái gì nào? Cảm thấy món nào là ngon nhất?”

Chiêu Giang vừa ăn vừa trả lời: “Đều như nhau cả.”

Được rồi, người ta chắc chắn là không có vị giác rồi.

Tôn Minh Châu gật đầu, đưa tay ra sờ vào lông vàng trên đỉnh đầu của hắn… Nàng với không tới, bèn đứng dậy, Chiêu Giang theo động tác của nàng mà nhìn lên.

Vỗ vào đầu của Chiêu Giang và nói: “Vậy ngươi ăn nhiều thêm cá lam lớn nhé, ta sẽ không nướng cá cho ngươi nữa.” Nướng cá nhiều quá nên cánh tay khá ê.

Tôn Minh Châu rất hạnh phúc khi ăn được thức ăn nấu chín đã xa cách rất lâu, nướng cá nướng tôm rồi nấu thêm canh rong biển, tài nghệ nấu nướng của nàng chỉ tàm tạm, cũng chính là cấp độ có thể khiến mình tạm no. Tuỳ ý thêm một chút gia vị, vị giác nắng hạn lâu ngày gặp mưa lành sắp nở hoa rồi.

Khi Chiêu Giang ăn cá mềm thì hắn sẽ xé một con ra và đưa vào trong miệng của Tôn Minh Châu.

Một miếng thịt sống một miếng thịt chín, nàng cảm thấy ngày mai sẽ bị tiêu chảy mất thôi…

Sau bữa tối, Tôn Minh Châu đề nghị nàng ngủ ở phòng phụ, Chiêu Giang thích ngủ ở đâu thì ngủ ở đấy, trong một diện tích nhỏ sáu mươi mét vuông ban đầu thì một người một rồng không còn cách nào khác. Bây giờ có một Long Cung rộng lớn như vậy, Tiểu Long Vương có thể chọn tự mình đi ngủ.

Một con quái thú lớn luôn ngoan ngoãn ở trước mặt Tôn Minh Châu đã bị kích động lần thứ hai trong cùng một ngày.

Chiếc đuôi của con thú khổng lồ màu xanh giật mạnh, rung động đến mức khiến cho bức tường nước cũng rung chuyển, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp “gừ gừ”, nghe như một con mèo lớn đang xù lông vậy.

“Ta ngủ với Minh Châu.”

Sau mấy tháng dài đằng đẵng, cuối cùng cũng được tắm nước nóng, Tôn Minh Châu vừa lau khô tóc vừa nghĩ cách làm thế nào để thuyết phục hắn…

Cầm lấy cuốn truyện tranh liên hoàn được tìm thấy trong địa bàn vào buổi chiều, chỉ vào trên đấy, Tôn Minh Châu bắt đầu giảng đạo: “Chiêu Giang, ngươi nhìn hình vẽ trên đây này, nam và nữ là riêng biệt.”

Chỉ vào hình vẽ của nhóm nam tử trong học viện và nói: “Nam, đều phải ở cùng nam, ngươi là nam, ta là nữ, nam nữ thụ thụ bất thân, nên ngủ riêng ra.”

Nàng giải thích rất tỉ mỉ, một Chiêu Giang thông minh đã nhanh chóng hiểu được ý của nàng.

Bắt gặp ánh mắt đầy hy vọng của Tôn Minh Châu, Chiêu Giang liền một tay cướp lấy cuốn truyện tranh liên hoàn trong tay của nàng rồi nhanh chóng nhét vào miệng, cái miệng lớn đóng lại mở ra, giấy vụn thành từng mảnh.

“Không có sách, Minh Châu với ta, ngủ cùng nhau, có sách, không ngủ với ta.”

Chỉ với vài từ ngắn gọn, Tôn Minh Châu đã hiểu được ý ở trong đấy, khi không có sách, Tôn Minh Châu ngủ cùng với hắn, sau khi có sách thì Tôn Minh Châu ngủ một mình, vậy hắn đã phá huỷ cuốn sách này luôn.

Tôn Minh Châu: “…” Nàng còn có thể nói gì nữa chứ, ngủ cùng nhau thôi.

Nhưng sẽ không thể nào trở về lều đá nữa, đã có căn biệt thự rồi thì ai lại còn muốn ngủ nhà tranh vách đất nữa? Đã có nệm rồi thì còn ai muốn ngủ giường ván cứng?

“Không về lều đá, ta muốn ngủ giường.” Nàng càng lúc càng gan dạ, dám thách thức với Chiêu Giang.

Cả người Chiêu Giang đều sững sờ, trong cổ họng phát ra âm thanh ngột ngạt trầm thấp, dường như rất không bằng lòng.

Tôn Minh Châu cũng không vội, lau khô mái tóc từng chút một, nhìn chằm chằm hắn qua khoé mắt.

Một lúc sau, Chiêu Giang phát ra tiếng “phì phò”, mang theo chút ý thoả hiệp, cẩn thận bế Minh Châu đang lau khô tóc lên và thấp giọng nói: “Ngủ giường.”

“Ừm, sang phòng lớn ở bên cạnh, căn phòng đã ngủ lúc trưa, giường lớn ấy.” Tôn Minh Châu nhịn cười rồi nép vào trong vòng tay của quái thú lớn.

Cho đến khi một rồng một người ngã xuống ván giường lớn, Chiêu Giang vẫn đang mặc áo lụa, ngày đầu tiên mặc áo quần đi ngủ, lăn mình qua lại, dường như rất khó chịu.

“Đi ngủ thì cởi áo choàng ra đi.”

“Ừm ừm.” Chiêu Giang trở mình bật dậy.

“Không được xé áo quần, từ từ cởi ra.”

Móng vuốt sắc bén dừng lại, kìm lấy móng vuốt sắc bén, vô cùng khó chịu khi cởi quần áo, động tác của con quái thú lớn chậm chạp lại vụng về trông có chút khốn cùng.

Tôn Minh Châu nhìn thấy tới mức suýt bật cười, nàng liền ngồi dậy và chậm rãi giúp hắn cởi áo quần ra.

Chỉ mặc quần lót đi ngủ rõ ràng thoải mái đi rất nhiều, trong cổ họng của Chiêu Giang phát ra tiếng dễ chịu, ôm lấy Tôn Minh Châu từ phía sau, rồi liếm vào sau gáy và tai của nàng: “Minh Châu.”

Chỉ để một viên dạ minh châu trong phòng, trong màn đêm tĩnh mịch, âm thanh của Chiêu Giang sâu lắng trầm mạnh, mang theo sự nhớ nhung da diết.

Tôn Minh Châu nhìn quen tình yêu nam nữ, hiểu biết việc người, tai của nàng lặng lẽ đỏ cả lên…

Tác giả có lời muốn nói: He he he, ngọt không?

Đã đến lúc cho một làn sóng ngọt ngào hơn rồi.

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play