Tôn Minh Châu đã tập bơi trên cạn được một thời gian, nàng định bắt đầu giai đoạn tập luyện tiếp theo, thích nghi với nước.

Nàng cởi bỏ chiếc áo đối khâm rộng lớn ra, nửa thân trên của Tôn Minh Châu vẫn dùng mảnh vải đó bao bọc thành một chiếc áo lót đơn giản và thân dưới mặc một chiếc váy rỗng, hai chân dang rộng bằng vai, đứng trước bức tường nước và hít thở sâu.

Chiêu Giang không biết nàng muốn làm gì, nằm ở dưới đất nhìn lấy nàng, chiếc đuôi quấn quanh mắt cá chân của nàng, cọ xát qua lại.

Mắt cá chân khẽ lạnh, Tôn Minh Châu cúi đầu xuống nhìn thấy chiếc đuôi hoạt bát, chợt nảy sinh ra suy nghĩ: “Đúng rồi, chiếc đuôi của ngươi quấn lấy chân ta như thế, lỡ như ta có chết đuối.” sau khi nói xong thì làm ra vẻ mặt đau khổ: “Nếu mặt ta trở thành như vậy hoặc là đá chân thì ngươi hãy kéo ta trở về nhé.”

Chiêu Giang nghe hiểu gần hết câu nói đó: “Ừm ừm.”

Nàng hít một hơi thật sâu rồi lại từ từ thở ra, sau khi lặp lại vài lần, Tôn Minh Châu hạ quyết tâm, hít một hơi đầy khí rồi lao đầu vào bức tường nước, trong lòng thầm đếm số, nàng cũng không yêu cầu quá nhiều, có thể nín thở được ba mươi giây là được rồi.

Nàng vốn dĩ năm nay đã ba mươi hai tuổi rồi, vì thường xuyên hút thuốc, tuy năm nay đã đổi sang thuốc lá điện tử nhưng sức thở của nàng vẫn yếu ớt, mỗi khi khám sức khoẻ, bác sĩ đều nói rằng phải chú ý thói quen sinh hoạt.

Hai mươi chín, ba mươi… Cảm giác nín thở rất khó chịu, cả lồng ngực đều tức tối ngột ngạt, nàng dường như còn có thể kiên trì thêm một lát nữa… Tôn Minh Châu không có lùi về sau bức tường nước, nàng muốn thử xem bản thân có thể nín thở được tối đa bao lâu.

Mở mắt trong nước sẽ có cảm giác cay nhói, nàng nhắm chặt mắt lại, cảm giác ngột ngạt khó thở của việc không thở được khiến cho cả người nàng choáng váng xây xẩm, cơ thể không chịu đựng nổi việc thiếu oxy trong khoảng thời gian dài, hơi thở chậm rãi thoát ra từ trong miệng, biến thành một loạt bong bóng nước.

Chiêu Giang không nhận ra Tôn Minh Châu đang khó thở, nhìn thấy nàng thổi bong bóng nước thì hắn cũng làm theo: “Ùng ục ùng ục ùng ục.”

Tôn Minh Châu đã thở ra hết không khí mà nàng đã hít vào, khi vô thức hít hơi vào bằng khoang mũi thì nước chảy ngược vào khí quản, cơn đau dữ dội phát ra từ khoang mũi, nàng vùng vẫy theo bản năng rồi nhanh chóng đá chân.

Chiêu Giang nhớ đến lời căn dặn của Tôn Minh Châu, chiếc đuôi kéo một cái, cơ thể kéo đầu của nàng về lại và tiện thể rơi xuống tấm nệm thịt Chiêu Giang.

“Khụ khụ khụ” Tôn Minh Châu ho sặc sụa, cổ họng nóng ran, nàng đau đến mức chảy cả nước mắt sinh lý ra.

Chiêu Giang chưa từng bị sặc nước, liền nghiêng đầu liếm những giọt nước trên mặt của nàng: “Minh Châu, nàng bị sao vậy?”

“Khụ khụ.” Tôn Minh Châu không thể nói thành lời, nước mắt, mũi và miệng đều đang phun nước, xấu hổ biết bao nhiêu.

Chiêu Giang không hề chán ghét, miếng đệm thịt trong lòng bàn tay có thể đập vỡ nham thạch học theo động tác của nàng, giúp nàng vuốt nhẹ vào ngực để dễ thở, liếm sạch sẽ nước mắt nước mũi trên mặt của nàng, cạ gò má đầy vảy vào tóc của nàng và nhẹ giọng hỏi: “Minh Châu?”

Đối với hành động giúp mình liếm sạch nước mũi của hắn, Tôn Minh Châu liền ngừng lại trong cơn ho dữ dội, nàng biết Chiêu Giang không biết thế nào là sạch sẽ, thế nào là dơ bẩn, chỉ có thể vừa ho vừa nói rằng: “Khụ khụ, lần sau, nước mũi của ta, khụ khụ, thứ chảy ra từ trong mũi thì đừng liếm.”

Chiêu Giang không hiểu, những gai mềm trên chiếc lưỡi to lớn quét đi quét lại trên khuôn mặt.

Cảm giác nóng ran trong cổ họng không còn dữ dội nữa, cơn ho cuối cùng cũng đã dừng lại.

Tôn Minh Châu cảm thấy mình sắp ho ra cả phổi mất rồi, đầu óc choáng váng, không biết là do ho quá nhiều hay là do thiếu oxy nữa. Nằm trên người của Chiêu Giang và thở hổn hển.

Cuộc tập luyện thích nghi với nước đã thất bại, Tôn Minh Châu nghiêng đầu nhìn chằm chằm lấy Chiêu Giang: “Nếu thích nghi với nước tốt như ngươi thì hay rồi.”

Chiêu Giang mở to mắt: “Minh Châu?” Câu nói quá dài quá nhanh rồi, hắn không thể nghe hiểu.

Tôn Minh Châu thở dài: “Không gì cả, xúc động một tí thôi.”

Muốn học cách bơi… Tôn Minh Châu nghĩ rằng nàng dạy Chiêu Giang nói chuyện, nhờ Chiêu Giang đưa nàng vào bờ có lẽ sẽ nhanh hơn… Mái tóc dài ẩm ướt được hất ra để hong khô, những ngón chân của Tôn Minh Châu cuộn lại nhịp nhàng, Chiêu Giang nằm ở bên cạnh nàng, chiếc đuôi lướt qua những ngón chân co lại rồi xoè ra của nàng.

Chiếc áo lót đơn giản và chiếc váy được treo trên đá để hong khô trong bóng râm, trên người nàng đang khoác một chiếc áo choàng dài và dùng dây đai thắt lại ở vùng lưng.

Lúc đầu, nàng còn sợ Chiêu Giang sẽ bất cẩn xé rách quần áo của mình, hoặc là lần theo mùi, chơi trò lưu manh ngửi ở giữa hai chân của nàng.

Nhưng bây giờ, chỉ cần Tôn Minh Châu không bằng lòng, đẩy hắn ra và lắc đầu thì hắn sẽ dừng lại, nhìn chằm chằm và nghiêng đầu thắc mắc: “Minh Châu?”

“Giả vờ ngoan ngoãn cũng vô ích, chơi trò lưu manh là không được.” Tôn Minh Châu được xem như là đã nếm mùi rồi, Chiêu Giang quá thông minh, hắn biết mình làm vẻ mặt gì, nói lời như thế nào sẽ khiến cho Tôn Minh Châu mềm lòng. Với từng biểu cảm nhỏ nhặt của nàng, Chiêu Giang đều có thể tương thích với cảm xúc chân thật của nàng với sự tích luỹ theo thời gian.

Con rồng bao nhiêu tuổi thì mới được tính là thanh niên? Trường hợp này của Chiêu Giang thì được xem là nhỏ tuổi hay trưởng thành? Rồng sẽ có thời kỳ động dục như động vật không?

Mặc dù Tôn Minh Châu đã tập luyện được kỹ năng phớt lờ đi hai lạng thịt thừa ở trước người của Chiêu Giang, nhưng nàng cũng không nhìn được mà suy nghĩ rằng, một con vật linh thiêng như rồng sẽ quan hệ tình dục không… còn nữa… rồng có phân chia ra rồng đực rồng cái không?

Nàng nhớ đến bối cảnh trong cuốn tiểu thuyết này, rồng chính là sự biến hoá huyển ảo bởi năng lực thần kỳ của trời và đất, vậy đó không phải sinh ra từ trứng hay sinh ra từ bào thai đúng chứ? … Suy nghĩ quá nhiều, đầu óc của nàng có chút căng lên rồi.

Bỗng nhiên, trong đầu óc của một nữ nhân trưởng thành như Tôn Minh Châu nhảy ra vài từ “Rồng vốn tính dâm dục”…

… Được rồi, việc để Chiêu Giang mặc quần áo nhất định phải có trong lịch trình, ít nhất thì hắn cũng phải mặc quần lót!

Tôn Minh Châu mỗi ngày đều luyện tập làm quen với nước, sau khi luyện tập được một thời gian. Vào một ngày nọ, Chiêu Giang hỏi nàng: “Minh Châu, muốn đi ra ngoài à?”

Tôn Minh Châu đang vắt khô quần áo, nghe thấy vậy thì liền gật đầu: “Ta muốn đi ra bên ngoài bức tường nước, nhưng ta lại không thể thở trong nước, sẽ rất khó chịu, ngươi cũng biết đấy, không thể thở nổi.” Nàng đã làm ra vẻ mặt sặc nước.

Nàng nói không hề có chút chột dạ, như thể chỉ muốn ra ngoài hít thở và ngắm nhìn thế giới dưới nước.

Chiêu Giang: “Ta, có cách.”

Tôn Minh Châu: “Hả?”

Chiêu Giang mở miệng ra, hai hàng răng cưa trên dưới mở ra rồi đóng lại, trong cổ họng phát ra tiếng “oẹ” nôn mửa, một khối nhớp nháp tuột ra khỏi cổ họng.

Tôn Minh Châu nhìn lấy khối nhớp nháp màu trắng ở bên miệng của Chiêu Giang, giống như một quả bong bóng vậy, càng thổi càng lớn, cho đến khi có thể chứa đựng cả người của nàng.

Bọt khí khổng lồ rơi khỏi miệng của Chiêu Giang và rớt xuống đất, sau khi chạm vào mặt đất thì nó nhẹ nhàng nảy lên, giống như một quả bóng vậy.

“Minh Châu, đi vào.” Chiêu Giang chỉ vào quả bong bóng trong suốt khổng lồ.

“Sẽ không bị chọc thủng sao?” Tôn Minh Châu từ chối nghĩ tới việc thứ này liệu có phải là cục đờm của Chiêu Giang biến to ra hay không… trông cứ như bãi nước mũi kiên cố vậy…

Chiêu Giang lắc đầu, dùng chiếc đuôi đẩy nàng vào trong quả bóng.

Đưa tay ra, Tôn Minh Châu dò xét chạm vào quả bong bóng lớn trong suốt, ngón tay rất thuận lợi đưa vào trong, quả bong bóng lớn cũng không bị lọt hơi ra ngoài. Nàng ngạc nhiên ‘ồ’ lên một tiếng rồi đi vào trong quả bong bóng lớn.

Bên trong quả bong bóng lớn cũng rất có tính đàn hồi, Tôn Minh Châu đặt hai tay chống vào thành bên trong của quả bong bóng để giữ thăng bằng.

Chiêu Giang dùng hai tay ôm lấy quả bóng và nhẹ nhàng thong thả đưa quả bong bóng và Tôn Minh Châu ra khỏi bức tường nước.

Tôn Minh Châu cảm thấy mình như thể đang ngồi trên một quả bóng nước, một loại thiết bị vui chơi giải trí trên biển, con người ở bên trong quả bóng lớn và bồng bềnh cùng với cơn sóng. Điều khác biệt chính là nàng hiện giờ đang ở giữa sông, cùng với sự chuyển động của Chiêu Giang.

Chiêu Giang dùng tay đẩy quả bóng, chậm rãi trôi nổi chuyển động trong nước.

Tôn Minh Châu lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ trong nước của Chiêu Giang, mỗi khi Chiêu Giang lao ra khỏi bức tường nước đều chỉ để lại cho nàng một bóng lưng, bởi vì tốc độ lao ra của hắn quá nhanh, giống như một con chó hoang tuột cương vậy.

Vẻ mặt của Chiêu Giang khi ở trong nước cũng giống như lúc ở trên cạn, con mắt mở to tròn xoe, sống mũi trông rất lạnh lùng, những chiếc vảy cứng ở khắp người đều phản chiếu loại ánh sáng huyền bí, trông vô cùng khủng khiếp dưới đáy sông sâu thẳm mờ mịt.

“Chiêu Giang.” Tôn Minh Châu nghĩ, nếu lần đầu tiên nàng nhìn thấy Chiêu Giang không phải ở trên cạn mà là ở trong dòng sông, nước sông lạnh lẽo cộng với sự ảnh hưởng của thị giác, có lẽ nàng sẽ ngất xỉu ngay lập tức… Nhưng giờ đây, nàng không hề cảm thấy sợ hắn mà còn muốn trò chuyện với hắn.

Con quái vật to lớn quay đầu lại nhìn nàng, trong cổ họng phát ra tiếng “gừ gừ”, chậm rãi kéo dài, cùng dòng nước chảy trôi ra rất xa, những đàn cá lần lượt nhường đường.

Bộ lông màu vàng trên đỉnh đầu của Chiêu Giang bồng bềnh trong nước, Tôn Minh Châu nheo mắt lại nhìn vào khuôn mặt của hắn, nhìn như thế nào cũng không giống một con người.

Có lẽ vì đã nhìn quen rồi nên nàng cảm thấy khá anh dũng quả quyết… hoặc là nói rằng oai phong lẫm liệt?

… Được rồi, quan niệm thẩm mỹ của nàng có lẽ đã bị đồng hoá một chút bởi Long tộc rồi… ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Đó không phải là con cá ngươi thường ăn sao?” Tôn Minh Châu chỉ về một con cá khổng lồ cách đó không xa đang định bơi vòng qua.

Nàng đã quan sát thói quen ăn uống của Chiêu Giang, hắn không có gì là không ăn cả, cũng không có gì là đặc biệt yêu thích, có thể là do trên lưỡi mọc đầy gai mềm nên hắn có lẽ không thể nếm được mùi vị.

Thứ mà hắn thường ăn nhất chính là loại cá lớn này, lớn hơn Tôn Minh Châu một chút, vây lưng có hình răng cưa, hai bên vây lưng có màu xanh biếc, bụng cá màu trắng bạc, miệng hơi nhọn, mổ ra chỉ có một chiếc xương cá lớn chạy dọc toàn thân con cá, không có xương cá nhỏ, Tôn Minh Châu đã đặt tên cho nó là “Cá lam lớn”… Nàng khá có ấn tượng với con cá lam lớn này, bởi vì đây là một trong sốt ít những loại cá lớn mà nàng có thể nghiền nhỏ để ăn bằng chính răng của mình.

Khi Chiêu Giang ăn cá lam lớn thì không có vẻ mặt đặc biệt gì cả, cũng không có biểu hiện vui mừng.

Khi hắn vui vẻ thì con ngươi sẽ xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ đáng sợ, con mắt có đáy màu vàng như thể biết phát ra ánh sáng vậy, hoặc là vẩy nhanh nhẹ chiếc đuôi của mình, trong cổ họng phát ra tiếng ngột ngạt, nhìn chằm chằm lấy nàng và nhỏ giọng gọi: “Minh Châu Minh Châu.”

Từ chuyện này, Tôn Minh Châu đoán ra được hắn có lẽ chỉ đơn giản vì cá lam lớn rất lớn, có thể nhanh chóng lắp đầy bụng nên mới luôn ăn nó, suy cho cùng thì cá nhỏ có ăn bao nhiêu thì cũng giống như là món tráng miệng trước bữa ăn với Chiêu Giang thôi.

Chiêu Giang nhìn theo phía chỉ tay của Tôn Minh Châu.

Tôn Minh Châu chớp mắt một cái, Chiêu Giang đã nhanh chóng bơi ra đấy, dùng một chân tóm lấy con cá lam lớn đang chuẩn bị bỏ chạy.

Cắn vào đầu cá và giật mạnh một cái, cái đầu cá to lớn bị xé toạc ra, Chiêu Giang nhai nhóp nhép nuốt vào bụng. Mổ thân cá ra và lấy ra một miếng thịt, đưa chân vào trong quả bong bóng lớn và đặt vào trong tay của Minh Châu, nói: “Ăn.”

Tôn Minh Châu: “…” Ta chỉ muốn chỉ cho ngươi xem thôi chứ không muốn ăn.

Nàng vẫn đang trong khoảng thời gian tiêu hoá bữa ăn trước, không đói lắm, cũng có thể ăn một ít. Sớm đã thích ứng với những món ăn dưới đáy biển, Tôn Minh Châu mặt không biến sắc cắn một miếng thịt cá lớn, nhai nhồm nhoàm, nàng cũng đang thở dài trong lòng rằng vẻ mặt ăn uống lúc này của mình thực sự quá hào phóng rồi.

Một người một rồng tiến về phía trước thuận theo dòng nước, bong bóng lớn chỉ trôi nổi song song, nếu không có sự giúp đỡ của Chiêu Giang thì không thể nào trôi lửng lờ được, Tôn Minh Châu ngồi ở bên trong bóng nước, để mặc cho tài xế Long Vương đưa nàng thưởng ngoạn cảnh sắc dưới đáy sông.

Nàng nghĩ, có lẽ có thể nhờ Chiêu Giang làm một chiếc “nón bảo hiểm” lớn như thế này rồi đội lên đầu, thế là nàng có thể bơi mà không cần nín thở.

Nhưng ngay sau đó, nàng đã dập tắt đi suy nghĩ này, rất đơn giản, không đủ oxy… Oxy trong quả bóng hơi lớn này cũng càng lúc càng loãng, Tôn Minh Châu chậm rãi điều chỉnh lại nhịp thở của mình và nói với Chiêu Giang: “Chiêu Giang, ta không thể thở được.”

Chiêu Giang thoạt nhìn đã hiểu ngay, kể từ khi Tôn Minh Châu luyện tập thích nghi với nước thì hắn đã nhìn thấy dáng vẻ không thể thở được của nàng rất nhiều lần, thậm chí còn ghi nhớ cả sự chập chờn về tần suất nhịp thở bất thường của nàng, Chiêu Giang không có khái niệm về oxy đã cố gắng ghi nhớ lấy cái từ “oxy” này, Minh Châu sẽ không thể thở được khi không có thứ này.

Một người một rồng trôi bồng bềnh bằng đường nước trong nửa giờ, vậy mà trong vòng chưa đầy một phút, Chiêu Giang đã đưa nàng trở về trong bức tường nước.

Đưa chân ra và chọc vào quả bong bóng, quả bong bóng lớn chặt chẽ trong suốt cả chặng đường đã vỡ ra.

Tôn Minh Châu ngồi trên mặt đất thở hổn hển, cảm giác có thể tự do hít thở thật sự quá hạnh phúc.

Chiêu Giang ngồi xuống, bàn chân lớn sờ vào tóc của nàng và vuốt vào lưng của nàng, liếm vào khuôn mặt của nàng: “Lần sau, lần sau ta sẽ làm cái lớn hơn, lớn hơn nữa.”

Tôn Minh Châu hiểu ý của hắn, hắn định lần sau sẽ làm quả bong bóng lớn hơn nữa thì sẽ có nhiều oxy hơn và nàng sẽ có thể chơi lâu hơn.

Một Long Vương khí thế hung dữ mạnh mẽ, một con quái vật lớn hơn hai mét lúc này cụp đuôi xuống, ánh sáng trong đôi mắt to vàng cũng trở nên ảm đạm.

Tôn Minh Châu cảm thấy đôi mắt của mình có vấn đề rồi, nếu đổi lại là bất kỳ người nào khác thì có lẽ bây giờ đã sợ hãi đến mức run cầm cập rồi, nhưng nàng lại có thể nhìn thấy chút hối hận trên khuôn mặt của hắn.

“Ngươi không có sai, lần sau chúng ta lại đi ra ngoài, làm một cái lớn hơn và lớn hơn nữa, ngươi cũng vào trong luôn.” Tôn Minh Châu vuốt ve chiếc đuôi, khuôn mặt, lông tóc và sừng rồng của Chiêu Giang, so với lời nói, Chiêu Giang thích tiếp xúc cơ thể hơn, thú tính của hắn càng mạnh hơn về khía cạnh này.

Sự vuốt ve kiên nhẫn, nhiệt độ cơ thể ấm áp khiến cho Chiêu Giang nhanh chóng thay đổi cảm xúc, một tay ôm Tôn Minh Châu vào lòng, con quái vật khổng lồ cẩn thận ôm lấy Tôn Minh Châu nhỏ nhắn trắng nõn, giống như con rồng khổng lồ đang ôm lấy báu vật của mình, ôm lấy trong tay cũng sợ báu vật sẽ bị trầy xước.

Tôn Minh Châu không hề biết mình được trân trọng vô hạn, nàng vuốt ve vảy mịn trên khuôn mặt của Chiêu Giang, để mặc cho hắn liếm qua liếm lại trên khuôn mặt của mình, những chiếc gai mềm lướt ngang, ngứa ngáy tê tái, liếm xong khuôn mặt thì đến liếm tai.

Chiêu Giang luôn ngập tràn sự thích thú với bộ phận mà mình không có.

Tất nhiên, những bộ phận mà Chiêu Giang không có hoặc là “khác nhau”, Tôn Minh Châu sẽ từ chối cho hắn liếm láp, hành động đấy là trò lưu manh.

“Minh Châu Minh Châu.” Tiểu Long Vương ôm nàng vào lòng, trầm giọng lầm bầm.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay Tiểu Long Vương còn làm nũng sao?

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play