Bên ngoài bức tường nước mờ mịt, nước chảy chầm chậm dọc theo bức tường vô hình, khiến người ta khó phân biệt ngày hay đêm.

Trong một không gian trống 60 mét vuông dưới đáy sông, không có đồng hồ cát, cũng chẳng có đồng hồ tính giờ, không có dụng cụ nào có thể tính toán thời gian. Không biết đã trôi qua bao lâu, mỗi ngày của Tôn Minh Châu vẫn lặp lại việc ăn, ngủ, dạy Chiêu Giang nói, chọc cười Chiêu Giang…

Hiện tại thân thể của Tôn Minh Châu vô cùng gầy yếu, nàng vốn tưởng rằng cơ thể mình sẽ khó chịu trong một khoảng thời gian, nhưng không ngờ ngoại trừ ngày đầu tiên ăn cá sống ra, cơ thể nàng lại nhanh chóng quen với cuộc sống dưới đáy sông như vậy.

Mỗi ngày Chiêu Giang sẽ lao ra khỏi bức tường nước một hoặc hai lần, đôi khi đem về một ít thức ăn, đôi khi chỉ ra ngoài nghịch nước. Tôn Minh Châu tranh thủ lúc hắn không có ở đây thì tắm rửa rồi đi vệ sinh. Thổi kèn trumpet* còn đỡ chứ lúc Tôn Minh Châu chơi kèn tuba*, cả người đều không ổn chút nào.

(*: Mọi người có thể lên Google search thử hình dáng của trumpet và tuba, theo ý của Minh Châu tỷ tỷ thì thổi kèn trumpet là tiểu tiện còn thổi tuba chính là đi đại tiện :>>)

Sau khi phân tích, cách sạch sẽ nhất là thò mông ra khỏi bức tường nước, nhưng cuối cùng nàng vẫn không làm thế... Thứ nhất, vì cả người Chiêu Giang đều là máu thịt của rồng nên nàng sợ rằng lúc bơi về hắn sẽ cảm thấy kỳ lạ... Nếu lên được nửa chừng đỉnh mà bị hắn bắt gặp thì thôi, nàng có thể “thăng” được rồi đấy... kết thúc một cuộc nhân sinh không sợ hãi...

Thứ hai là nàng sợ bị cá lớn cắn... Không phải đùa đâu, một con cá lớn hơn nàng có thể cắn đứt nửa cái mông của nàng chỉ trong một nhát đấy...

Vì vậy, nàng chọn cách thô sơ nhất, đào một cái hố... Sau khi hoàn thành, nàng chôn nó bằng đất rồi ném nó ra bên ngoài bức tường nước...

Dụng cụ đào bới đều là những cụ nhỏ do nàng làm bằng xương cá, về cơ bản đều là nàng cầm lấy tay Chiêu Giang làm ra, có thể so sánh móng vuốt với bảo kiếm chém bùn như sắt, rất dễ sử dụng.

Bị cuộc đời dồn ép, nàng không thể không trở về đời sống nguyên thủy.

Tôn Minh Châu cảm thấy nàng càng ngày càng bớt sợ Chiêu Giang hơn rồi, đây không phải là chuyện tốt, nàng tỉnh táo nhận thức được rằng mình đang hạ thấp cảnh giác đối với Chiêu Giang.

Chiêu Giang đã học được rất nhiều cách diễn đạt hàng ngày, hắn sẽ nắm tay nàng đặt lên đầu nàng, trầm giọng nói: “Xoa xoa.”

Giọng nói của hắn trầm đục hơn người đàn ông trưởng thành, nhưng hành vi của hắn lại thiếu chín chắn như một đứa trẻ.

Tôn Minh Châu không thể đề phòng hắn nhiều như đề phòng những người đàn ông trưởng thành được.

Khi ở bên cạnh Tôn Minh Châu, lớp vảy của Chiêu Giang đều vô cùng mềm, những vảy cứng sáng lấp lánh ánh kim loại đều biến thành những mảnh giấy mềm, nhẹ nhàng lướt qua da của Tôn Minh Châu.

Cũng có lúc cả người Tôn Minh Châu ngẩn ngơ, nhớ tới mợ của mình, Chiêu Giang sẽ âm thầm xoa xoa bên cạnh nàng, gọi “Minh Châu, Minh Châu”, móng vuốt sắc bén vuốt ve tóc nàng, đầu lưỡi có gai mềm liếm láp khắp mặt nàng, rồi dọc theo cổ đến khắp cơ thể nàng.

Cho đến khi Tôn Minh Châu đẩy hắn ra khỏi chân để ngăn chặn hành vi lưu manh này của hắn.

Chiêu Giang không hiểu chuyện gì, đầu lưỡi liếm vảy quanh miệng, nghi hoặc nhìn nàng.

Bất cứ khi nào Tôn Minh Châu buồn ngủ, Chiêu Giang cũng sẽ ôm nàng vào lòng, những lớp vảy cứng sẽ bao quanh nàng một cách không thể từ chối.

Lúc đầu Tôn Minh Châu còn vô cùng sợ hãi, sợ rằng Chiêu Giang trong lúc ngủ mơ sẽ chém nàng thành cái sàng mất. Bây giờ thì nàng có thể ngủ trong vòng tay của hắn cho đến khi tự nhiên tỉnh dậy, những lớp vảy đó đã trở thành lớp bảo vệ tốt nhất, cho nàng cảm giác an toàn đến mức có thể yên tâm nhắm mắt ngủ.

Tôn Minh Châu mở mắt thức dậy rồi ăn buffet hải sản mà không cần chải đầu hay rửa mặt.

Các công thức nấu ăn của Long Vương rất có hiệu quả nuôi dưỡng con người, Tôn Minh Châu cảm thấy làn da của nàng đã được cải thiện rất nhiều.

Khi trước, Tôn Minh Châu sử dụng não bộ của mình gần như mỗi giây ngoại trừ khi ngủ. Cuộc sống, công việc và cả cơ thể nàng đều tràn đầy những điều viên mãn.

Nhưng hiện tại nàng không cần suy nghĩ gì cả, ngay cả căn bản nhất “ngày mai ăn cái gì” cũng hoàn toàn không cần lo lắng, cả người đều vô cùng thoải mái.

Ngoài những lúc thất thần ra, khi nào Tôn Minh Châu vui vẻ sẽ dạy Chiêu Giang ca hát, còn sử dụng những cây thủy sinh cứng để chơi với móng vuốt của Chiêu Giang, dù cho lúc đầu Chiêu Giang luôn bóp vụn những cây thủy sinh này.

Khi Tôn Minh Châu cảm thấy mình sắp tê liệt tới nơi, cuối cùng nàng cũng bắt đầu dùng bộ não của mình để suy nghĩ.

Đáy sông này chỉ có 60 mét vuông, nhưng không khí không ngừng chảy, nó đến từ đâu?

Vùng tối bên ngoài ánh sáng của những viên trân châu kia vẫn có loại không gian này sao?

Tôn Minh Châu cố gắng thoát khỏi những suy nghĩ miên man, Chiêu Giang vòng tay ôm nàng nghịch tóc, vừa gặm vừa cắn.

Sắc mặt của Tôn Minh không thay đổi: Cứ chơi đi, sớm muộn gì cũng cắt tóc ngắn mà.

Tôn Minh Châu dùng hòn đá viết trên mặt đất, còn Chiêu Giang thì viết bằng những nét đứt đoạn ở bên cạnh.

“Hai từ này đọc là gì?”

Con ngươi thẳng đứng của Chiêu Giang đọc mấy chữ, hơn mười giây sau mới lẩm bẩm nói: “Cá lớn?”

Tôn Minh Châu gật đầu làm động tác giơ ngón tay cái lên: “Đến lượt ngươi.”

Gần đây nàng thường chơi trò này với Chiêu Giang, nàng viết Chiêu Giang đọc, Chiêu Giang viết, và nàng đọc để củng cố nền tảng khả năng đọc viết của Chiêu Giang. Nhưng tất cả cũng chỉ là dự định trong lòng của Tôn Minh Châu thôi...

“Chiêu Giang, đổi chữ khác đi.” Tôn Minh Châu thở dài, mỗi lần đến lượt Chiêu Giang, hắn đều viết “Minh Châu”.

Lần đầu Minh Châu còn cảm thấy thú vị, tên này, biết tôn sư trọng đạo thật.

Lần thứ hai Tôn Minh Châu vẫn còn rất vui vẻ, nhóc con này, nhớ rất rõ đấy.

Đến lần thứ ba, Minh Châu: “...”

Cho dù nàng có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa, Chiêu Giang vẫn luôn ghi chữ “Minh Châu”.

“Ngươi còn nhớ những từ khác không thế?” Tôn Minh Châu nghi ngờ, dù sao hai từ hắn nói nhiều nhất mỗi ngày đều là tên của nàng.

Chiêu Giang không chịu viết thêm chữ nào, cái đuôi lớn liền cuộn tròn nàng lại, ôm nàng vào lòng rồi bắt đầu liếm láp.

Tôn Minh Châu cảm thấy mình không thể phát triển được như thế này nữa, Tiểu Long Vương ngày càng dính nàng hơn, mong muốn được quấn lấy nàng 24/24.

Điều này là không thể nào, nàng vẫn cần phải đi vệ sinh! Cần sự riêng tư cá nhân, phải đi vệ sinh một mình!

Một con người không biết bơi 32 năm như Tôn Minh Châu đã quyết định rằng nàng sẽ học bơi. Còn về việc liệu nàng có thoát khỏi đáy sông một mình sau khi học bơi hay không, Tôn Minh Châu đã chọn cách phớt lờ câu hỏi này vào lúc này.

Tôn Minh Châu trải một bộ y phục tơ lụa trên mặt đất, nằm trên chiếc váy, dùng tay và chân vẽ những vòng tròn qua lại.

Chiêu Giang tò mò nhìn nàng, “Minh Châu, đang, làm gì vậy?”

Tôn Minh Châu, người đang tập bơi trên bờ: “Học bơi, bơi lội đó biết không, giống như ngươi ở dưới biển, bơi lội.”

Chiêu Giang: “Bơi lội, không cần học.”

Chiêu Giang sinh ra để bơi, không hiểu được nỗi đau của Tôn Minh Châu, còn rắc một nắm muối to lên đó nữa.

“Ngươi không cần, nhưng ta cần, chúng ta không giống nhau, ngươi là rồng, còn ta là người không biết bơi.” Tôn Minh Châu dùng hai tay đan vào nhau, thở khò khè mệt mỏi.

Chiêu Giang không hiểu ý của nàng, thấy Tôn Minh Châu mệt mỏi, từ trên tường nước rút ra một dòng nước: “Minh Châu, uống nước đi.”

Ngẩng đầu lên, Tôn Minh Châu thành thạo uống dòng nước được dẫn vào.

Ở kiểu bơi ếch đầu tiên, Tôn Minh Châu tập luyện cả buổi chiều, nàng cảm thấy mình đã đạt được kết quả ban đầu, mệt đến mức không thể giơ tay lên được nữa. Tôn Minh Châu không cam tâm cởi bỏ áo choàng dài ướt đẫm mồ hôi, mở rộng vạt áo ra. ( truyện trên app T𝕪T )

Tiểu Long Vương mở to mắt nhìn Tôn Minh Châu quần áo rộng mở: “Minh Châu, mệt mỏi sao?”

“Mệt chứ, sắp lấy nửa cái mạng của ta luôn rồi.” Tôn Minh Châu không thích thể thao, kỳ thi thể dục hồi cấp hai, dù ngửa đầu ngồi đứng hay nằm gì thì đều không đạt tiêu chuẩn.

Chiêu Giang vòng tay dưới nách Tôn Minh Châu, ôm nàng vào lòng: “Đói bụng không?”

Nhấp nhấp miệng, Tôn Minh Châu đúng là đã đói bụng, bữa ăn cuối cùng đã được việc học bơi tiêu hóa hết: “Ta đói bụng rồi.”

Tôn Minh Châu giơ một đám tôm khổng lồ lên bằng hai bàn tay.

Chiêu Giang dùng móng vuốt lấy ra thêm hai con tôm từ trong dòng nước, nhanh chóng kéo đầu tôm ra và ném vào miệng, sau đó dùng răng sắc nhọn gặm sạch vỏ tôm, đặt con tôm sống mềm mịn vào tay Tôn Minh Châu.

“Minh Châu, ăn.”

“Ừ.” Tôn Minh Châu khéo léo lấy ra một miếng rong biển trong khe hở của dòng nước, đặt con tôm lên, ăn nhiều một chút.

Chiêu Giang dường như đã xác định nàng thích những sinh vật thủy sinh nhỏ, còn những loại cá cực lớn thì nàng lại không ăn được. Đợt trước Chiêu Giang từng đút cho nàng ăn một miếng lớn.

Nàng cắn thử một miếng... như cao su đàn hồi... nàng chắc chắn sau này không bao giờ động đến nữa nó to đến mức ăn không nổi.

Có điều cũng không thể nói là không thể ăn được, bởi vì Chiêu Giang thậm chí sẽ nhai xương sống rồi đút cho nàng.

Thịt cá băm từ Chiêu Giang giống như thịt xay bằng máy vậy, mềm thì đủ mềm nhưng không còn chút vị thịt nào nữa.

Tôn Minh Châu vừa ăn tôm vừa sờ bụng, cảm thấy bản thân còn ăn được thêm chút nữa.

Chiêu Giang bắt được một con cá nhỏ, chia làm hai, gắp xương cá ra, Tôn Minh Châu cầm lấy ăn hết trước khi hắn dùng miệng đút nàng.

“Ăn no chưa?” Chiêu Giang nói câu này rất thuận miệng.

“No rồi.” Tôn Minh Châu gật đầu bảo Chiêu Giang ăn đi rồi uống chút nước.

Bữa ăn đã xong, Tôn Minh Châu nửa ngồi trên mặt đất tiêu thực, Chiêu Giang dùng đuôi ôm lấy nàng: “Minh Châu, ngứa.”

Sinh vật phù du nhỏ hơn hạt đậu đỏ rất thích chui vào vảy rồng của Chiêu Giang. Khi Tôn Minh Châu ngủ, nếu Chiêu Giang cảm thấy ngứa, hắn sẽ cho nó ra ngoài cột nước để mấy con cá nhỏ rửa sạch. Nếu như thật sự quá khó chịu thì hắn sẽ tự cắn một miếng thịt.

Tôn Minh Châu đã nhìn thấy việc này hai lần rồi, vảy lục lam bị lởm chởm máu thịt.

“Nếu lần sau bị ngứa thì nhất định phải gọi ta, nếu ta ngủ thì phải gọi ta dậy!” Tôn Minh Châu đúng mực cảnh cáo khi nhìn thấy lần thứ hai, Chiêu Giang không thương tiếc gì bản thân mình nên lúc cắn gãi tuyệt đối không nhẹ tay.

Chiêu Giang phát ra âm thanh bị bóp nghẹt từ cổ họng của mình một lúc lâu, âm thanh “Ư ư” khác với âm thanh trầm thấp trước đó, giống như âm thanh bị kìm hãm trong cổ họng.

Khi Tôn Minh Châu lần đầu tiên nghe thấy âm thanh này, nghe giống rồng ngâm nhưng âm phát ra mềm nhẹ hơn, mang chút cảm giác chột dạ, cũng có chút làm nũng, lại có chút giống như khi chó con bảo vệ đồ ăn vậy.

Những ngón tay mảnh khảnh cào dọc theo kết cấu của vảy rồng, lôi ra những sinh vật nước đang bò trong đó mà không rơi ra, nhét vào miệng Chiêu Giang.

“Ngươi ăn đi, ta không muốn ăn.” Tôn Minh Châu nhấn mạnh.

Chiêu Giang nhìn Tôn Minh Châu chằm chằm: “Ta ăn.” Giọng hắn nghe thật sự rất vui vẻ.

Kiến thức duy nhất của Tôn Minh Châu về bơi lội được chia thành bơi ếch, bơi ngửa, bơi tự do và bơi bướm. Trong số đó, bơi ếch có vẻ đơn giản nhất, cả hai tay và chân thành vòng tròn.

Không cần người hướng dẫn hay huấn luyện viên, nàng dùng những hình ảnh trong trí nhớ rồi dùng quả bầu liên tưởng ra cái gáo, mồ hôi vã ra cả sau đầu, không biết có thể học được hay không, nhưng thế nãy cũng xem như một chuyện tốt.

Bá chủ sông nước Chiêu Giang không thể đưa ra bất kỳ nhận xét mang tính xây dựng nào về điều này được, bởi vì rồng là loại động vật sinh ra để lưỡng cư, không thể dạy người khác cách bơi được. Cũng giống như con người sinh ra để thở, nhưng không thể dạy cá cách thở được.

Tới khi sự cảnh giác của Tôn Minh Châu giảm xuống, sự tò mò bị kìm nén mạnh mẽ của nàng cùng từ từ bộc lộ ra ngoài.

Ví dụ, nàng nghi ngờ Chiêu Giang phải có mang hoặc các cơ quan hô hấp khác, bởi vì khi Chiêu Giang nhô đầu ra khỏi bức tường nước, sẽ không có khí thoát ra từ lỗ mũi.

Ví dụ như, Chiêu Giang rõ ràng không có lỗ tai, nhưng làm sao có thể nghe được nàng nói chuyện.

Tôn Minh Châu thử hỏi hắn, nhưng Chiêu Giang không hiểu nàng muốn nói gì, Tôn Minh Châu cũng không sốt sắng, cứ rảnh rỗi là hỏi, Chiêu Giang đã cải thiện kỹ năng ngôn ngữ của mình, cuối cùng cũng hiểu được vấn đề của nàng. Hắn chỉ vào sừng rồng, chậm rãi trả lời: “Sử dụng cái này, nghe nàng nói.”

Nghe bằng sừng? Tôn Minh Châu ngạc nhiên.

Chiêu Giang cúi đầu, đưa cặp sừng đến gần mắt nàng.

Chiêu Giang thích để cho Tôn Minh Châu chạm vào sừng của mình, Tôn Minh Châu đoán rằng đó có thể là lý do tại sao sừng của hắn có thể nghe âm thanh thay vì tai, bởi vì chúng nhạy cảm như tai, chạm vào sẽ rất thoải mái.

Tôn Minh Châu không xa lạ chút nào mà chạm vào sừng rồng, lật lên lật xuống xem thử.

Chiêu Giang thoải mái khép hờ đôi mắt, cái đuôi màu vàng kim vung vẩy.

Sau khi nhìn kỹ, Tôn Minh Châu không thể nhìn ra được điều gì kỳ lạ ở cặp “gạc hươu” này. Nàng đến gần sừng rồng rồi thì thầm: “Chiêu Giang.” Một hơi thở ấm áp phun vào sừng rồng, cổ họng Chiêu Giang đáp lại với giọng nói như bị bóp nghẹt: “Ưm ưm.”

Nghe như tiếng mèo ngáy thoải mái.

Tác giả có điều muốn nói: Mãnh thú Chiêu Giang hôm nay có dễ thương không?

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play