Thấy anh trai vừa cứu mình cứ thế quay lưng bước đi cô bé có chút hụt hẫng muốn lên tiếng nói gì đó nhưng không biết phải lên tiếng thế nào.
Trong chớp mắt bóng lưng anh trai vừa cứu mình đã biến mất, khuôn mặt cô bé không khỏi hiện lên nét buồn tột độ.
Cô bé chỉ biết thở dài một tiếng rồi chợt nghe thấy tên lưu manh đang nằm trên mặt đất phát ra một tiếng kêu, cô bé quay lại nhìn thấy tên lưu manh có dấu hiệu sắp tỉnh lại thì sợ hãi quên hết mọi chuyện, thậm chí mặc kệ cái cặp sách nặng nề trên lưng mà quay lưng chạy thẳng một mạch.
Thiên Bảo đang chưa biết nên tiếp tục đi đâu thì chợt thấy một kẻ trông quen mắt, dù mới chỉ gặp một lần thôi nhưng tên kia lại để cho hắn ấn tượng khá sâu sắc.
Tên đó chính là tên Phạm Quốc Khánh, dù mới chỉ gặp một lần thôi nhưng tên này để lại cho hắn ấn tượng khá sâu sắc.
Nói cũng phải thôi, một tên mà mới gặp lần đầu mà đã đánh cho mình một trận thừa sống thiếu chết, suýt mất cả mạng bảo sao không có ấn tượng.
Hơn nữa từ bé đến lớn tên Quốc Khánh này chính là người đầu tiên có bản lĩnh đánh mình ra nông nỗi như vậy.
Tất nhiên trước kia cũng có những lúc Thiên Bảo lâm vào hiểm cảnh nhưng đó là một mình hắn đối chọi với nhiều kẻ thù.
Còn lần trước khi bị đám người của Quốc Khánh hành hung thì lại không thể phản kháng, nói không quá thì đó là một loại sỉ nhục đối với hắn.
Tất nhiên với một người có địa vị cao như Thiên Bảo bị mấy thành phần không đáng để mình phải đặt vào trong mắt sỉ nhục làm sao có thể bỏ qua.
Vì vậy ngay khi nhìn thấy tên kia Thiên Bảo không chần chừ mà đi theo đối phương.
Muốn giáo huấn tên kia một trận cũng phải tìm địa phương vắng vẻ mới thực hiện được.
Thiên Bảo đi theo Quốc Khánh được khoảng hai mươi phút thì thấy tên kia dừng lại trước một quán bar, gã nhìn ngang nhìn dọc một hồi rồi mới nhanh chân đi vào bên trong quán bar.
Thiên Bảo từ trong một góc bước ra chuẩn bị đi vào quán bar đó, tuy nhiên hắn đi đến cửa còn chưa kịp vào trong thì đã bị người bảo vệ chặn lại.
Người bảo vệ yêu cầu hắn cho xem chứng minh phải đủ mười tám tuổi mới có thể cho vào.
Tất nhiên Thiên Bảo sẽ không đưa chứng minh ra bởi vì hắn chưa đủ mười tám tuổi.
Nghĩ ngợi một hồi hắn quyết định ra một quán nước gần đó chờ, hôm nay nhất định phải dạy dỗ cho tên kia một bài học, tất nhiên trong quán bar chính là một đại phương lý tưởng để ra tay nhưng hắn lại không thể vào trong.
Vì vậy đành phải ngồi bên ngoài chờ tên kia đi ra rồi mới tính bước tiếp theo.
Thiên Bảo ngồi chưa được bao lâu thì thấy một người hai tay buông thõng xuống chạy vội vào quán bar, trên nét mặt của người mới đến kia lộ rõ vẻ đau đớn nhưng không dám chậm trễ chạy thẳng vào quán bar.
Có vẻ như nhân viên bảo vệ cũng nhận ra người này nên không hề ngăn cản.
Người hai tay lủng lẳng vừa chạy vào quan bar kia không ngờ chính là tên lưu manh vừa mới bị Thiên Bảo giáo huấn, hai cánh tay lủng lẳng của tên đó là sản phẩm hắn làm ra, một tay của tên lưu manh bị hắn bẻ gãy, còn một tay thì bị bóp vỡ xương vai.
Chỉ là không hiểu tên lưu manh có việc gì vội đến mức mặc kệ cánh tay bị gãy không đến bệnh viện mà chạy lại đây.
Thiên Bảo mơ hồ có cảm giác tên lưu manh với tên Quốc Khánh có liên quan đến nhau, có lẽ là vì hai tên này đều có bộ dạng lấm la lấm lét như nhau nên mới tạo cho hắn cảm giác như vậy.
Hơn nữa các quán bar bình thường hoạt động vào buổi tối, vậy mà hai tên này lại mang theo bộ dạng lấm lét như thế đi vào bar giữa ban ngày không tạo cho người khác cảm giác kỳ quái mới là lạ.
Suy nghĩ một hồi Thiên Bảo quyết định sẽ tiến vào trong thử một phen, vẫn giống như lần trước khi hắn đi đến cửa lại bị người bảo vệ chặn lại không cho vào.
Thiên Bảo đưa tay vào túi móc ra một tờ hai trăm ngàn rồi nháy mắt với người bảo vệ một cái, quả nhiên nét mặt người bảo vệ hơi có chút biến đổi.
Phải biết lương bảo vệ ba cọc ba đồng chẳng có bao nhiêu, cứ mỗi vị khách vào mà như tên nhóc này thì có phải là bớt đi bao nhiêu khổ cực hay không.
Người bảo vệ đang định đưa tay ra rút lấy tờ tiến trong tay tên nhóc trước mặt thì thấy từ xa xa một bóng người đi đến.
Nét mặt của người bảo vệ lại một lần nữa biến đổi, tuy nhiên lần này không phải mang theo biểu cảm hào hứng như trước mà có một chút hoảng hốt.
Thiên bảo cũng nhận ra sự thay đổi của người bảo vệ, cứ tưởng sau khi mình đưa ra “thẻ thông hành’ thì sẽ dễ dàng tiến vào, không ngờ người bảo vệ này nhìn thấy điều gì đó khiến anh ta hoảng hốt.
Thiên Bảo nhìn theo hướng người bảo vệ thì thấy một người đàn ông khoảng chừng hơn hai lăm tuổi đang đi đến.
Lúc đi đến cửa thấy bảo vệ đang ngăn không cho một người vào trong, chàng thanh niên lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Người bảo vệ đắn đo một chút quyết định nói ra sự thật, người
thanh niên này chính là ông chủ ở đây nếu không nói ra sự thật sợ răng đến khi lộ ra sẽ mất việc.
- Người này muốn vào trong nhưng có vẻ như cậu ấy chưa đủ tuổi nên tôi không cho vào.
Tất nhiên việc Thiên Bảo muốn dùng tiền đổi lấy “vé thông hành” thì người bảo vệ không nói ra, dù sao loại chuyện này tất nhiên đã từng xảy ra nhưng không ai biết, bây giờ mà nói ra khác gì tự nhận.
Tất nhiên những chuyện đó ông chủ đều biết cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Người thanh niên vừa đến nghe xong thì quay sang phía Thiên Bảo đang quay lưng về phía mình nói:
- Em trai chỗ này chỉ dành cho người trên mười tám tuổi, nếu em đủ tuổi thì cho anh xem chứng minh thư rồi anh cho vào!
Lúc này Thiên Bảo biết ý định của mình đã thất bại, đành phải quay về kế hoạch trước đó ngồi chờ tên kia ra ngoài rồi xử lý.
Có điều hắn vừa quay lại chuẩn bị rời đi thì người thanh niên kia lại thốt lên:
- Bảo phải không? Thằng em đến sao không nói với anh một tiếng?
Thiên Bảo hơi có chút giật mình, người thanh niên này không ngờ lại biết hắn, điều này hắn không thể nhớ được vì ký ức của cơ thể này hầu như hắn không nhớ được gì.
Thiên Bảo đang định lên tiếng thì người thanh niên kia đã cướp lời:
- Sau này đến cứ nói với anh một câu!
Dứt lời người thanh niên cứ thế mặc kệ bộ mặt ngơ ngác của Thiên Bảo mà khoác vai kéo hắn đi vào bên trong vào để lại người bảo vệ tiếng nuối nhìn vào bàn tay còn đang cầm tờ polyme quyền lực của hắn.
Thiên Bảo còn chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì đã bị kéo vào sâu bên trong.
Tại sảnh chính lúc này không có lấy một bóng người, hắn đoán có lẽ tên Quốc Khánh đang ở trong phòng riêng.
Nơi này không hẳn là quán bar mà giống như một quán rượu hơn, vì vậy nên có phòng riêng cũng là điều dễ hiểu.
Người thanh niên đưa hắn đến trước quầy bar rồi hỏi:
- Thằng em hôm nay đến đây có việc gì à? Có chuyện gì cứ nói một câu anh giúp hết mình.
Quả thực Thiên bảo không hiểu người thanh niên này với mình quen biết như thế nào, một người suốt ngày ở lì trong phòng như hắn lại quen với kiểu người như thế này đúng là rất kỳ lạ.
Thấy hắn không đáp lại mình người thanh niên cũng không tỏ ra thái độ gì mà vẫn tươi cười hỏi thêm một câu:
- Chú đến tìm thằng em anh à? Nếu vậy để anh gọi nó ra đây!
Vừa nghe đến đây Thiên Bảo liền đoán được có lẽ người mà mình quen là em trai của thanh niên này, tuy nhiên không hiểu sao nhìn vào sự nhiệt tình của người thanh niên này như thể hai người rất thân thiết vậy.
Có điều em trai người này là ai hắn cũng chẳng nhớ, thời gian trước khi bước vào kỳ nghỉ hè dường như chẳng có người nào trong lớp có biểu hiện như thân thiết với hắn.
Cũng có thể thời gian đó em trai của người này không đến lớp, lúc đó đã hết chương trình học nên việc đến lớp cũng chỉ là thủ tục, nếu không phải Như Ý bắt hắn đi thì lúc đó hắn cũng lựa chọn ở nhà cho khỏe người.
Tuy nhiên hôm nay hắn đến đây không phải tìm em trai của người này, dù sao người thanh niên trước mặt có vẻ như là quản lý ở đây mà lại có chút quen biết với mình.
Nếu như mình ra tay với tên Quốc Khánh ở trong này thì không được tốt lắm, còn chưa kịp lên tiếng thì một nhóm bốn, năm người bước vào.
Nhìn thấy đám người này người thanh niên bên cạnh hơi nhíu mày, nét mặt không dấu được một chút sự chán ghét.
Người thanh niên quay sang nói với nhân viên:
- Bọn kia đã đến chưa?
Nhân viên vừa nghe đã biết người thanh niên đang hỏi đến ai liền gật đầu.
Người thanh niên thấy vậy chỉ lạnh nhạt nói một câu:
- Con mẹ chúng nó coi tao như không khí à mà thích đến thì đến không thèm nói với tao một câu? Mày ra dẫn bọn kia vào phòng chúng nó đi!
Người nhân viên nghe xong không nói thêm điều gì mà vội tiến lên dẫn đám người vừa mới vào đi đến một căn phòng phía bên trong.
- Đó là đám người nào vậy?
Lúc này Thiên Bảo mới lên tiếng, nơi này vắng vẻ như vậy hắn đoán đám người vừa rồi đến đây chính là để gặp tên Quốc Khánh.
Người thanh niên nghe hắn hỏi hơi có chút bất ngờ, ngay sau đó trên mặt lại hiện lên sự chán ghét lạnh lùng đáp.
- Là người của Huấn Rose!
- Huấn Rose…?!?
Không ngờ lại là đám người của tên Huấn Rose, không biết tên Quốc Khánh với người của Huấn Rose có liên quan gì đến nhau.
Hơn nữa tên Quốc Khánh này còn có mối quan hệ gì đó với Tường Vi, hắn chỉ không hiểu tại sao Tường Vi lại quen biết với một kẻ như Quốc Khánh.
- Sao thế? Em với bọn chúng có khúc mắc gì à?
- Cũng gọi là có một chút ân oán!
Thiên Bảo chỉ hờ hững đáp lại, tên Huấn Rose trước kia đã cho người bắt cóc mình với Nhật Mai.
Mục đích thật sự là gì hắn cũng không rõ, nhưng tên Thiên Vũ đàn em của Huấn Rose là một trong những đối tượng nằm trong sổ đen nhất định phải trừ khử.
Tên kia không chỉ cho mình ăn đạn mà còn biết một số bí mật của bản thân.
Thiên Bảo tính toán sau khi diệt tên Thiên Vũ rồi mới bắt đầu tìm hiểu xem tên Huấn Rose bắt cóc mình với mục đích gì.
Việc này hiển nhiên không thể bỏ qua, bọn chúng đã làm một lần thì có thể còn có lần sau, vì vậy cách tốt nhất để không cần phải quan tâm đến bọn họ nữa chính là khiến cho bọn chúng biến mất khỏi thế giới này.
Người thanh niên nghe hắn nói xong khuôn mặt biến hóa đủ kiểu, ban đầu là ngạc nhiên sau đó thì chuyển sang khiếp sợ.
Đối với tên nhóc này hắn cũng biết một chút, nó với em trai y là bạn.
Trước kia tên nhóc này đã giúp đỡ em trai mình nên mới đối xử hào phóng như vậy.