Sau khi nói với Tôn Thanh Tùng về việc khắc ngọc xong thì Giang Bắc Minh cũng rời khỏi biệt thự.

Tôn Thanh Tùng nói với anh rằng thời gian chạm khắc không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành, vì vậy mà sau khi ông ta trở về nhà thì vội vàng điêu khắc ngay trong ngày hôm đó.

Hơn nữa, ông ta còn bảo với anh rằng sẽ đưa các trang sức vật phẩm qua tận nhà cho anh sau khi đã hoàn thành xong.

Giang Bắc Minh vội nói ông ta không cần phải phiền phức như vậy, chính anh sẽ tự mình qua lấy.

Dù sao thì thầy Tôn cũng đã có tuổi, nếu đế ông ấy tự mình chạy qua chạy lại thì thật không hay! Thầy Tôn muốn giữ Giang Bắc Minh lại dùng cơm, nhưng khi anh nhìn thấy lúc này mới ba giờ chiều, còn lâu mới đến giờ cơm tối thì cũng đứng dậy chào hỏi rồi rời đi.

Giang Bắc Minh một mình lái xe đến bệnh viện Nhân dân số 1 của Lâm Hải để thăm ông Mã Tuấn, theo như anh tính toán thì bây giờ tình trạng của ông ấy đã phục hồi rất tốt, xem ra hai ngày nữa có thể xuất viện rồi.

Khi anh đến thì Mai Hải Cường không có ở đó, chỉ có hai người Mã Mỹ Linh và Hồ Minh Đức đang chăm sóc ông cụ trong bệnh viện.

“Bắc Minh đến rồi” Hồ Minh Đức nhìn thấy Giang Bắc Minh đến thì lập tức bước tới chào hỏi.

“Bắc Minh, đến đây ngồi đi” Mã Mỹ Linh cũng chào hỏi Giang Bắc Minh, bởi vì phòng bệnh không có dụng cụ pha trà nên bà ấy đưa cho anh một chai nước khoáng.

“Cảm ơn dì”

Giang Bắc Minh nhận nước khoáng rồi cảm ơn Mã Mỹ Linh.

Tinh thần của ông Mã Tuấn rất tốt, lúc này ông ấy đang nghe cải lương trên đài phát thanh với vẻ mặt hăng say.

Sau khi nghe xong thì ông ấy trò chuyện với Giang Bắc Minh một cách vui vẻ, bởi vì Giang Bắc Minh đã cứu mạng ông, cho nên thái độ của ông đối với Giang Bắc Minh rất tốt.

Hơn nữa, kiến thức của Giang Bắc Minh lại cực kỳ lớn nên hai người có thể trò chuyện về những chủ đề khác nhau, vì vậy mà ông Mã Tuấn ngày càng thích anh.

Cả hai trò chuyện được một lúc thì anh tiến hành kiểm tra thân thể của Mã Tuấn, sau khi xác nhận ông ấy đang hồi phục tốt, ngày mốt có thể xuất viện thì Giang Bắc Minh mới đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

“Minh Đức, Tố Cầm, hai đứa nghĩ gì về thẳng nhóc Bắc Minh này?” Ông Mã Tuấn hỏi con gái và con rể ngay sau khi Giang Bắc Minh rời đi.

“Cậu ấy rất giỏi! Chắc chắn tiền đồ sẽ rất xán lạn đây! Cậu ấy không kiêu ngạo không nóng nảy, là điển hình của một thành niên tốt, cho nên tương lai về sau sẽ còn phát triển hơn nữa”

Hồ Minh Đức gật đầu nói.

“Con cũng nghĩ vậy” Mã Mỹ Linh cười gật đầu: “Càng ngày còn càng thích cậu nhóc Bắc Minh này.

Con có thể thấy cậu ấy khác với những người trẻ bình thường khác!” “Ha ha…” Ông Mã Tuấn cười nói: “Hai người đã khen ngợi thẳng nhóc Bắc Minh này rất nhiều.

Các con không có ý kiến gì khác sao? Ví dụ như để cậu ấy và Hồ Khánh Linh quen nhau chẳng hạn?” Mắt của Mã Mỹ Linh sáng lên khi nghe điều này, bà ấy nói: “Ba, tại sao ba lại nghĩ giống con như vậy? Con cũng có ý định này! Nếu sau này Bắc Minh có thể quen Hồ Khánh Linh rồi phát triển mối quan hệ thì tốt rồi.

Bắc Minh là một đứa trẻ ngoan.

Nếu cậu ấy có thể trở thành con rể thì hay biết mấy!”

Lúc này, Hồ Minh Đức mới cười khổ: “Cũng không giấu gì hai người, con đã có ý tưởng này từ lâu, nhưng thật đáng tiếc! Bắc Minh đã kết hôn rồi, vợ của cậu ấy là Tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Thẩm, là Thẩm Thanh Lan đấy!” Trong số những người này thì chỉ có Hồ Minh Đức tiếp xúc với Giang Bắc Minh nhiều nhất, cho nên ông ấy cũng là người hiểu rõ anh nhất.

Vì vậy, ông ấy đã từng muốn mai mối Bắc Minh cho con gái mình, thế nhưng ông trời lại không cho ông được mãn nguyện, ai ngờ đâu Giang Bắc Minh lại kết hôn lập gia đình sớm như vậy.

“Hả?” “Hả?” Khi Hồ Minh Đức nói điều này thì cả Mã Tuấn và Mã Mỹ Linh đều sững sờ.

“, thật là đáng tiếc!” Ông Mã Tuấn lắc đầu, vẻ mặt ông cực kỳ nuối tiếc: “Nếu Bắc Minh và Hồ Khánh Linh không thể kết hôn với nhau, vậy thì làm bạn bè cũng tốt vậy!” Giang Bắc Minh không biết rằng ngay khi anh vừa rời khỏi thì đám người của ông Mã Tuấn bắt đầu bàn tán về anh.

Anh chậm rãi bước ra khỏi khoa nội trú, sau đó lái xe chuẩn bị đến công ty để đón Thấm Thanh Lan tan làm.

Tuy nhiên, khi anh lái xe từ bãi đậu vòng qua cửa khu cấp cứu để ra khỏi bệnh viện thì bỗng nhiên lúc này, ánh mắt anh lại bị cảnh tượng trước cửa khu cấp cứu thu hút.

Một chiếc xe cứu thương dừng trước cửa tòa nhà cấp cứu, các bác sĩ và y tá trong phòng bắt đầu chạy nhanh đến xử lý, có thể thấy bệnh nhân được gửi đến đây chắc hẳn đang trong tình trạng rất nguy kịch.

Cảnh tượng như vậy có thể được nhìn thấy ít nhất ba hoặc bốn lần mỗi ngày ở lối vào của tòa nhà, không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Điều thu hút Giang Bắc Minh là khi xe cấp cứu dừng lại thì một người phụ nữ bước ra khỏi xe, bóng dáng của người nọ khiến anh cảm thấy rất quen mắt.

Dù nhìn thế nào cũng có chút giống Thẩm Thanh Lan, từ mái tóc, bóng lưng cho đến quần áo mà cô ấy mặc trên người đều giống với vợ của anh! Khoảnh khắc cô gái xinh đẹp này quay lại, khi Giang bắc Minh nhìn rõ khuôn mặt kia thì lập tức cảm thấy kinh ngạc không thôi, đây thật sự là Thẩm Thanh Lan! “Thẩm Thanh Lan? Không phải bây giờ cô ấy nên có mặt ở công ty để làm việc à? Tại sao cô ấy lại chạy đến bệnh viện cơ chứ?”

Hơn nữa, khi anh nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn ấy, anh đã chắc chẳn rằng người được đưa đến bệnh viện dường như rất quan trọng đối với cô! Giang Bắc Minh nghĩ đến đây thì vội vàng tìm một chỗ dừng xe, sau đó lại chạy nhanh về phía bệnh viện.

Thời điểm anh tới nơi cũng là lúc các y tá đang đẩy băng ca cứu thương đến, họ đang chuẩn bị chuyến bệnh nhân ra khỏi xe cấp cứu.

“Thanh Lan”

Giang Bắc Minh bước tới hô to một tiếng.

Thẩm Thanh Lan đột ngột quay đầu lại, việc nhìn thấy Giang Bắc Minh khiến cô cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, cô vội vàng hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?” “Tôi đến đây để thăm một người quen” Giang Bắc Minh trả lời: “Chuyện gì vậy? Người ở trong xe cấp cứu là ai?” “Đi chỗ khác đi, đừng có đứng trong này!” Ngay khi Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan đang nói chuyện thì một giọng nói thô bạo đột nhiên truyền đến, Giang Bắc Minh quay đầu lại, bỗng dưng anh thấy một vị bác sĩ mặc áo choàng trắng đang tức giận nhìn về phía hai người.

Trên đời có đôi khi trùng hợp như vậy, bác sĩ mảng Giang Bắc Minh chính là người đã đối đầu với anh vào mấy ngày trước, khi mà ông cụ Mã Tuấn bị tai nạn giao thông! Là cái người đã xem thường một bác sĩ Đông y như anh! “Lại là cậu sao?” Người kia nhìn thấy Giang Bắc Minh thì cũng cau mày, sau đó lại lớn tiếng nói với anh: “Tránh ra, đừng làm chậm trễ việc cứu người của tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play