Cậu cả nhà họ Bạch không phải là người ở thành phố Lâm Hải, sau khi đi theo học đánh bạc với Tôn Thanh Tùng được vài năm thì anh ta cũng kiếm được một ít tiền.

Sau đó, anh ta mới mở một điểm đánh bạc ở thành phố Lâm Hải rồi xây lên biệt thự này.

Thành phố Lâm Hải không phải là thành phố cấp một nên biệt thự ở đây cũng không đắt đỏ lắm, một căn biệt thự như vậy cùng lắm chỉ tốn bảy mươi tỷ đồng mà thôi.

“Mày tới đây làm cái gì vậy?” Nhìn thấy Giang Bắc Minh thì vẻ mặt của cậu Bạch cực kỳ khó chịu.

Sự việc ngày hôm qua khiến cậu Bạch ghét cay ghét đảng Giang Bắc Minh, thế nhưng ai mà ngờ được người nọ lại là ân nhân của thầy anh ta chứ, điều này khiến anh ta thậm chí có muốn tìm cách trả thù Giang Bắc Minh cũng không được, vì vậy mà anh ta càng cảm thấy không thoải mái khi đối mặt với người kia. Bạn đang đọc truyện tại { trùmtruуệ n.or g }

“Tôi có chuyện cần gặp thầy Tôn.” Giang Bắc Minh nói với cậu Bạch, tất nhiên anh có thể thấy được người này không vui vẻ gì khi gặp anh cả.

“Thầy của tao không có ở đây, mày đi đi” Cậu Bạch vẫy tay với Giang Bắc Minh rồi nói.

“Thật sự không có ở đây sao?” Giang Bắc Minh cười hỏi: “Tôi mới gọi điện cho thầy Tôn xong, thầy ấy nói đang ở đây”

“Tao đã nói ông ấy không có ở đây thì không có ở đây, cút ngay!” Cậu Bạch tức giận nói.

“Thăng nhóc này!” Lúc này, Tôn Thanh Tùng đột nhiên đi tới đây, ông ấy nhìn về phía cậu Bạch rồi tức giận nói: “Thầy không có ở đây sao? Làm sao con có thể nói thầy không có ở đây hả?” “Thầy!” Nhìn thấy thầy mình đi đến thì cậu Bạch lập tức ngoan ngoãn cúi đầu.

“Bắc Minh, nhanh lên, mời vào…” Thái độ của Tôn Thanh Tùng đối với Giang Bắc Minh thật sự rất tốt, ông cười nhẹ rồi mời Giang Bắc Minh vào biệt thự.

Sau khi cả hai người ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách thì Tôn Thanh Tùng mới nói với cậu Bạch: “Nhóc Bạch, hôm qua thầy có nghe nói về chuyện của con và Bắc Minh.

Chuyện đó là lỗi của con đấy, thầy đã cảnh báo con bao nhiêu lần rồi hả? Làm người thì chúng ta phải khiêm tốn! Mới có một chút năng lực mà đã không coi ai ra gì rồi! Bây giờ, hãy nghe thầy, xin lỗi Bắc Minh đi” “Thầy..”

Cậu Bạch ngẩng đầu liếc Tôn Thanh Tùng một cái rồi đôi môi bỗng dưng nhúc nhích như muốn cãi lại, thế nhưng bởi vì Tôn Thanh Tùng là thầy cho nên anh ta không dám nói lời nào cả.

“Gọi thầy làm cái gì? Thầy muốn con phải xin lỗi Bắc Minh!” Tôn Thanh Tùng trợn to mắt nói: “Hôm qua con nhổ nước miếng lên giày của người ta, suýt chút nữa lại ném khăn giấy đã lau vào mặt họ.

Thầy yêu cầu con xin lỗi cậu ấy ngay lập tức, không lẽ con oan uổng lắm sao?” “Nhưng mà, cậu ta cũng đá con rồi còn làm bẩn quần áo của con nữa” Cậu Bạch tức giận nói, mặc dù anh ta rất kính trọng thầy mình, thế nhưng anh ta cảm thấy không cần phải xin lỗi Giang Bắc Minh.

Nếu thật sự muốn xin lỗi, vậy thì Giang Bắc Minh phải đi xin lỗi anh ta mới đúng! “Đây là hai việc khác nhau.

Nếu con không nhổ nước bọt của mình vào giày của người ta trước thì cậu ấy có làm vậy không?”

Tôn Thanh Tùng quát to: “Nếu trong mắt con còn xem thầy là thầy, vậy thì bây giờ lập tức xin lỗi cậu ấy!”

“Tôi…” Cậu Bạch không còn cách nào khác, anh ta hít một hơi thật sâu rồi nói với Giang Bắc Minh: “…xin lỗi” “Quên đi” Giang Bắc Minh đột nhiên xua tay nói: “Tôi thực sự không để chuyện này trong lòng”

Cậu Bạch nghe Giang Bắc Minh nói như vậy thì anh ta thực sự rất muốn vọt đến mảng chửi người kia.

“Má mày, mày mà không để trong lòng hả? Thế sao lúc nãy thầy kêu tao đi xin lỗi thì mày không sớm nói như vậy đi? Đợi bố mày xin lỗi xong thì mới bày đặt làm người cao thượng à?” “Bắc Minh, cậu nên để trong lòng mấy chuyện như vầy mới đúng” Tôn Thanh Tùng nói với Giang Bắc Minh: “Nhóc Bạch còn trẻ, làm việc gì cũng dễ bốc đồng nên phải dạy dỗ nó mới được!” “Thầy, cậu ta còn nhỏ tuổi hơn con nữa!” Cậu Bạch nói vẻ bực bội.

“Nhưng người ta còn hiếu chuyện hơn con đó!” Tôn Thanh Tùng tức giận nói: “Thầy nói cho con biết, Bắc Minh đã chữa khỏi bệnh cho thầy.

Bắt đầu từ hôm nay thì thầy và cậu ta ngang hàng với nhau.

Vì vậy, con phải gọi Bắc Minh là chú” “Cái gì?”

Cậu Bạch ngơ ngác, Giang Bắc Minh nhỏ hơn anh ta mấy tuối mà dám bảo anh ta gọi người kia là chú sao? “Không cần, không cần!” Giang Bắc Minh nhanh chóng nói: “Tôi nhỏ hơn cậu Bạch vài tuổi, để anh ấy gọi là chú xem ra không phù hợp lảm! Nếu người ngoài nghe được lời này thì thật không hay!” Cậu Bạch nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

“Giang Bắc Minh, may là mày hiểu chuyện đấy!’ Tuy nhiên, cậu Bạch không ngờ tới những lời nói tiếp theo của Giang Bắc Minh thật sự khiến anh ta tức giận đến bốc khói cả đầu, trong lòng muốn lao đến đâm người kia vài nhát! “Đừng gọi tôi là chú, trong lòng anh hiểu rõ mối quan hệ này là được.

Ừm, sau này khi nhìn thấy tôi thì hãy tôn trọng tôi một chút, đối đãi tôi như đối đãi với chú của anh vậy!” “Giang Bắc Minh, mày…” Giang Bắc Minh đột nhiên nhếch môi nở nụ cười.

Thật ra anh rất hiểu tính cách của cậu Bạch, anh ta vốn dĩ chỉ là một người ăn chơi trác táng, có chút tiền thì thích chơi trò cưỡng bức người khác.

Hơn nữa, anh ta rất coi trọng thể diện, còn lại thì cũng tốt tính đấy, cho nên anh mới cố ý trêu chọc anh ta.

Nhìn thấy cậu Bạch thực sự tức giận thì Giang Bắc Minh đổi chủ đề, anh nói với Tôn Thanh Tùng: “Thầy Tôn, lần này tôi mang theo một khối ngọc bội đến đây.

Khi nào có thời gian thì ông hãy giúp tôi điêu khắc nó * “Để tôi xem”

Khi Tôn Thanh Tùng nghe nói Giang Bắc Minh mang ngọc đến, nay lại có thể chạm khắc thì trong lòng ông ấy đột nhiên vui vẻ.

Giang Bắc Minh lấy ra một khối ngọc bích xanh loại Đế vương to bẳng quả bưởi, anh đưa cho Tôn Thanh Tùng rồi nói: “Thầy Tôn, nó đây”

“Khối ngọc bích xanh lớn như vậy sao?” Đôi mắt của Tôn Thanh Tùng đột nhiên mở to, sau nhiều năm như vậy mà ông ta vẫn chưa từng nhìn thấy một khối ngọc bích xanh nào lớn như thết Điều này rất hiếm gặp! Giang Bắc Minh nhếch môi cười, anh nhìn cậu Bạch rồi nói: “Cái khối ngọc thạch này là do cậu Bạch tặng cho tôi.

Cậu Bạch, cảm ơn anh!” “Mụ nội mày..* Cậu Bạch nguyền rủa trong lòng.

Ngày hôm qua, tuy rắng anh ta đã mất đi hơn một trăm tỷ đồng, nhưng nếu tất cả tảng đá mà Giang Bắc Minh lấy đều không thể tạo ra ngọc thì trong lòng anh ta cũng sẽ cảm thấy dễ chịu một chút.

Thế nhưng không ngờ rằng Giang Bắc Minh thật sự chiếm được một khối ngọc bích xanh lớn như vậy, còn là ngọc bích xanh loại Đế vương nữa chứ Đáng ghét nhất là Giang Bắc Minh dường như sợ anh ta không biết mà còn cố ý nhắc tới.

Điều này làm cho cậu Bạch tức đến hộc máu! “Mẹ kiếp, khối ngọc bích này trị giá bảy mươi tỷ đồng đấy! Giang Bắc Minh, ông trời phái mày đến đây chống đối tao sao? Nếu có thể, ông đây thật sự muốn bóp chết mày!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play