“Ông chủ, ông tìm tôi có việc sao?” Giang Bắc Minh quay đầu liếc mắt nhìn ông chủ bán đá cười hỏi.
“Người anh em, tôi là tới đưa tiền cho cậu.” Ông chủ cười nói trả lời Giang Bắc Minh: “Tảng đá kia của tôi giá chỉ có mười bảy tỷ, cậu trực tiếp để cho tôi thu của cậu Bạch ba mươi lăm tỷ.
Mặc dù đầu năm nay ai cũng yêu tiền, thế nhưng tiền này dù sao vẫn là cậu hỗ trợ nên tôi mới có được, vì vậy tôi quyết định đưa lại cho cậu một phần!” Vừa nói, ông chủ vừa lấy điện thoại di động ra, nói với Giang Bắc Minh nói.’Người anh em, cho tôi xin số thẻ ngân hàng của cậu đi, tôi chuyển mười bảy tỷ qua cho cậu.” “Không cần!” Giang Bắc Minh khoát tay nói.
“Người anh em, cậu coi tôi là người ngoài rồi.” Ông chủ cười nói: “Nếu không phải cậu, thì tảng đá kia của tôi mà bán cho những người khác, cũng chỉ được tám, chín tỷ, dù có chia cho cậu mười bảy tỷ, tôi vẫn còn lời bảy tỷ, quá lời rồi!” “Vậy thì được!” Thấy ông chủ này cũng không phải đang khách sáo, mà bây giờ Giang Bắc Minh cũng xác thật đang cần tiền để mở cửa hàng châu báu, vì vậy anh bèn đưa số thẻ ngân hàng của mình nói cho ông chủ.
Rất nhanh, ông chủ chuyển mười bảy tỷ cho Giang Bắc Minh.
“Người anh em, nhìn cậu cũng là người chơi đá có nhiều kinh nghiệm, đây là danh thiếp của tôi, cậu giữ lấy, sau này cậu muốn loại đá nào thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ dựa theo giá gốc bán cho cậu!” Ông chủ cười ha hả nói: ” Ngoài ra, mặc dù tôi cảm thấy được con người của tôi cũng không có bản lĩnh gì, thế nhưng nếu như cậu có cần tôi giúp đỡ gì, thì cậu cứ nói với tôi, có thể giúp đỡ cậu tôi nhất định giúp!” Giang Bắc Minh cười một tiếng nói:”Ông chủ, nói đến việc tìm ông hỗ trợ, tôi thật đúng là có một việc muốn ông hỗ trợ một chút.” “Chuyện gì, cậu nói đi tôi nghe.” Ông chủ cười nói.
“Ông thường xuyên bán đá, chắc cũng quen biết không ít người, không biết ông có quen biết ai điêu khắc ngọc bích không? Tôi muốn tìm một người, giúp tôi điêu khắc một số thứ.” Giang Bắc Minh nói với ông chủ bán đá.
Anh cũng phải tặng cho Thẩm Thanh Lan một món quà nhân dịp tròn một năm kết hôn, món quà này phải có một không hai, bây giờ đã có ngọc bích, chỉ còn thiếu một người điêu khắc thôi.
Không cần phải là nghệ nhân điêu khảc, chỉ cần có thể hỗ trợ điêu khắc một cái trang sức có một không hai trên thế giới này là được! “Biết điêu khắc…” Những lời này thật sự là làm khó ông chủ bán đá, ông chủ cau mày suy nghĩ một chút nói: “Người anh em, cái này không phải là tôi không giúp cậu, nhưng mà điêu khắc ngọc bích với cược đá, rõ ràng là hai chuyện khác nhau, người đánh cược đá, giống như là chỉ muốn kiếm tiền, sẽ không đi chơi điêu khắc.
Mà người điêu khắc, cũng không nhất định sẽ đến với bài bạc!” “Điều này cũng đúng!” Giang Bắc Minh cười nói: “Vậy được rồi, không biết cũng không sao, ông đi đi!” “Người anh em, cậu chờ một chút!” Ngay lúc Giang Bảc Minh mới vừa chuẩn bị xoay người đi, đột nhiên ông chủ gọi Giang Bắc Minh lại nói: “Tôi nghĩ ra rồi, tôi biết có một con đường có thể tìm được người điêu khắc ngọc bích, người kia chính là thầy của cậu Bạch! Tên là Tôn Thanh Tùng, là một nhà điêu khắc hàng đầu của nước Việt chúng ta.” “Tôn Thanh Tùng?”
Nghe được cái tên này, Giang Bắc Minh cũng khẽ cau mày, bởi vì cái tên Tôn Thanh Tùng này, anh cũng đã nghe qua mà không riêng gì anh, mà toàn bộ nước Việt, phần lớn mọi người hẳn là đều nghe qua cái tên này.
Vì Tôn Thanh Tùng thật đúng là một nghệ nhân điêu khắc ngọc, trang sức trải qua tay điêu khắc của ông ta, giá trị đều gấp đôi so với giá trị gốc của viên ngọc bích.
Nói cách khác, nếu như một ngọc bích có giá trị là ba tỷ rưỡi, như vậy thì khối ngọc bích sau khi được Tôn Thanh Tùng điêu khắc thành đồ trang sức sẽ có giá bảy tỷ! Có thể nói như thế này, ba chữ “Tôn Thanh Tùng” có thể coi là một cái bảng hiệu chữ vàng thương hiệu lớn trong giới ngọc bích! Nhất là mấy năm gần đây, giá cả ngọc bích do Tôn Thanh Tùng điêu khắc đang không ngừng tăng lên, nghe nói một cái đắt tiền nhất giá trị lên tới một trăm bảy mươi năm tỷ, mà khối ngọc bích kia giá gốc cũng chỉ có trên dưới bảy tỷ! Nguyên nhân chính là Tôn Thanh Tùng đã tuyên bố rửa tay gác kiếm, từ nay về sau không bao giờ điêu khắc ngọc bích nữa.
Cho nên trên thị trường bây giờ còn cất giữ những trang sức ngọc bích của Tôn Thanh Tùng điêu khắc trước kia, sau này sẽ không còn nữa, càng hiếm thì càng quý, cho nên giá cả cũng càng ngày càng caol “Cậu Bạch là học trò của Tôn Thanh Tùng?” Giang Bắc Minh sững sờ nói: “Nói như vậy cậu Bạch cũng biết điêu khắc?” “Cậu ta không biết!” Ông chủ lắc đầu một cái nói: “Mặc dù cậu ta là học trò của Tôn Thanh Tùng, thế nhưng cái cậu ta học cũng không phải là điêu khắc, mà là cược đá, Tôn Thanh Tùng biết điêu khắc cũng biết cược đá thạch, cho nên cậu Bạch học ở Tôn Thanh Tùng chính là học cược đái! Nhưng mà Tôn Thanh Tùng gần đây đã tuyên bố không điêu khắc nữa.
Hơn nữa hôm nay cậu lại gây thù hận với cậu Bạch, cậu ta có thể mang theo cậu đi tìm thây của cậu ta hay không, cái này càng khó nói, cho nên phương án này trên cơ bản thì khả năng thành công cũng không lớn.
Nhưng mà phương án duy nhất tôi biết, cũng chính là cái này! Tôi cũng không biết ai sẽ điêu khắc ngọc bích nữa!” “Tốt lắm, tôi cảm ơn ông trước!” Giang Bắc Minh nói với ông chủ.
Sau khi ông chủ rời đi, Giang Bắc Minh bắt đầu do dự.
Không nói được cậu Bạch có thể mang bản thân mình đi tìm Tôn Thanh Tùng hay không, nhưng tin tức Tôn Thanh Tùng đã tuyên bố rút lui khỏi giới điêu khắc ngọc bích cũng đã khó rồi, mà bản thân mình có bao nhiêu mặt mũi để mời được người ta giúp mình điêu khắc ngọc bích chứ? Nhưng nếu ông chủ bán đá đã nhắc tới Tôn Thanh Tùng, điều này làm cho nội tâm của Giang Bắc Minh bắt đầu ngứa ngáy.
Quà kỷ niệm một năm ngày cưới để tặng cho Thẩm Thanh Lan, dĩ nhiên là càng trân quý càng tốt, ngọc bích vốn đã đẹp đẽ xa hoa, nếu như kết hợp với một nghệ nhân điêu khắc, thì càng quý giá thêm phải không? Đặc biệt Tôn Thanh Tùng còn là một vị đã tuyên bố rửa tay gác kiếm, từ nay về sau không bao giờ điêu khắc nữa, thì cấp bậc quý giá sẽ tăng lên đến mức cao nhất.
Con người chính là như vậy, một khi tên của ai xuất hiện ở trong đầu thì có thể trôi qua mấy năm vẫn không bao giờ quên.
Nghĩ một lát, Giang Bắc Minh vẫn quyết định đi nhìn thử một chút, nếu như cậu Bạch đồng ý dẫn anh đi gặp thầy của cậu ta? Nếu như, Tôn Thanh Tùng cũng đồng ý giúp anh điêu khắc? Nghĩ tới đây, Giang Bắc Minh lập tức xoay người đi tới tâng bốn của khu vực cược đá.
Lúc này trên lầu bốn cậu Bạch cùng những người đó, đang cản răng nghiến lợi ngồi uống trà.
Bởi vì cửa phòng làm việc lúc nãy bị Giang Bắc Minh đạp bay mất, cho nên Giang Bắc Minh đi lên không có bất kỳ chướng ngại gì, liền đi thẳng vào bên trong phòng làm việc.
“Mày còn tới làm gì?” Cậu Bạch thấy Giang Bắc Minh xuất hiện ở đây, nhất thời không kìm chế được tức giận đến mức máu dồn lên não, đập bàn một cái đứng lên hét lớn nhìn Giang Bắc Minh.
Cứ nghĩ tới ngày hôm nay bị mất nhiều tiên như vậy, cậu Bạch liền hận không thể xé nát Giang Bắc Minh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT