Những chủ gian hàng đứng ở bên cạnh trên mặt đang nở nụ cười, vốn chỉ định xem náo nhiệt, nghe được cậu Bạch rống lớn ra một câu nói như vậy, toàn bộ đều sửng sốt.
Lúc trước Giang Bắc Minh nói với ông chủ kia, cậu Bạch sẽ tới đem đá tặng cho mình.
Bọn họ nghe được đều không tin, cho là Giang Bắc Minh nói vớ vẩn.
Nhưng mà bây giờ, cậu Bạch lại thật sự đem đá tặng cho Giang Bắảc Minh, hơn nữa, chỉ cần Giang Bắc Minh nhìn trúng tảng đá nào, gã đều tặng toàn bội! Trong nháy mắt, mọi người ở đây, trên mặt tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc! Đây rốt cuộc là tình huống gì? Cậu Bạch, là một người ngang ngược và kiêu ngạo như vậy, ngày thường đi bộ đều là mũi vểnh lên trời, không cẩn thận đụng phải người gã một chút, cũng sẽ bị gã đánh cho một trận.
Mà Giang Bắc Minh hôm nay đem cậu Bạch đạp cảm mặt trên sàn, quay đầu lại cậu Bạch lại còn tặng không cho Giang Bắc Minh nhiều đá như vậy? Trời ạ, tình tiết của câu chuyện này, không phải tiến triển như vậy chứ.
Nhưng cho dù nói như thế nào, tất cả mọi người đều cảm thấy đây là do năng lực của Giang Bắc Minh, nếu như Giang Bắc Minh không có năng lực, không có bản lãnh, cậu Bạch tuyệt đối không thể nào làm như thế.
Lúc này tất cả mọi người đều giơ ngón tay cái lên cho Giang Bắc Minh.
“Cậu Bạch, đã như vậy trước tiên anh trả tiền đá cho ông chủ này đi?” Giang Bắc Minh hỏi.
“Bao nhiêu tiền?” Cậu Bạch tức giận nói, mới vừa rồi bởi vì là chịu đau không nổi nữa nên bất kỳ cái điều kiện gì cũng dám nói, bây giờ không có việc gì, để cho gã ra một phần tiền, gã đều cảm thấy rất khó chịu.
Nếu không phải sợ Giang Bắc Minh lần nữa động tay động chân với gã, gã thật sự rất muốn giết Giang Bắc Minh.
Ở trước mặt Giang Bắc Minh mất thể diện, so với cả đời này hản mất thể diện còn đỡ hơn! Mối hận muôn đời! “Ông chủ, tảng đá này tôi mua hết bao nhiêu tiên?” Giang Bắc Minh nhìn ông chủ kia nháy mắt.
“Chuyện này…” Ông chủ có chút không dám mở miệng, dù sao cậu Bạch vẫn luôn ở đây! “Không việc gì, cứ nói đi, giá bao nhiêu tiền thì nói bấy nhiêu tiền, hiếm thấy cậu Bạch hào phóng như hôm nay!” Giang Bắc Minh cười cười, nói.
“Ba mươi lăm tỷ…” Ông chủ mở miệng nói.
“Bao nhiêu? Ba mươi lăm tỷ?” Cậu Bạch trợn mắt rất to! “Trời ạ, tại sao mày không đi cướp!”
“Cậu Bạch, nếu không anh giúp tôi xem một chút trong tay anh có cái gì…” Giang Bắc Minh đưa tay ra nói với cậu Bạch.
Cậu Bạch liền rụt cổ lại, không tình nguyện từ trong túi móc séc ra, viết một tấm séc ba mươi năm tỷ, ném cho cho ông chủ kia nói: “Cầm đi!” Xong chuyện cậu Bạch liền thở phì phò bỏ đi.
Nhưng mà đi tới gần thang máy, cậu Bạch quay đầu lại, hung tợn nhìn Giang Bắc Minh, một cục tức này, bất kể như thế nào cũng nuốt không trôi! Sau khi mua lại tảng đã có ngọc ngọc bích xanh thuộc loại đế vương ở bên trong, dựa theo kế hoạch trước đó của Giang Bắc Minh là rời đi, nhưng bây giờ cậu Bạch đồng ý đưa cho mình rất nhiều đá như vậy, không lấy thì phí.
Ngay lập tức anh gọi điện thoại cho Dương Hoàng Việt mang một chiếc xe tải tới, sau đó Giang Bắc Minh tiếp tục chọn đá.
Miễn là đá ở bên trong có ngọc bích, Giang Bắc Minh đều mua lại toàn bộ! Bởi vì mình không phải bỏ tiền mua, cho nên như thế nào cũng sẽ không lỗ! Suốt thời gian một buổi chiều, Giang Bắc Minh chọn mua được năm mươi tảng đá, cái xe tải mà Dương Hoàng Việt chuẩn bị, dĩ nhiên đều bị chất đầy.
Cậu Bạch ở trong phòng làm việc của mình nhìn từng tờ hóa đơn, để cho người cộng lại một chút thì Giang Bắc Minh tổng mua hết một trăm lẻ năm tỷ tiên đá! “Giang Bắc Minh, ông đây nhất định sẽ giết chết mày!” Cậu Bạch tức giận la hét ở trong phòng làm việc! Một trăm lẻ năm tỷ! Mấy con số này, đặt ở xã hội bây giờ, bất cứ là ai, cho dù là đối với đại gia ở bất kỳ quốc gia nào, cũng đều được xem là một khoản không hề nhỏ! Huống hồ trong tay cậu Bạch cũng chỉ có mấy trăm tỷ tài sản mà thôi! “Anh Bắc Minh, anh mua nhiều đá như vậy để làm gì?” Ngày trước Dương Hoàng Việt cũng chỉ là một tên côn đồ nhỏ, tiền trong tay không bao giờ vượt qua hai tỷ, cho nên căn bản cũng không biết cược đá là gì.
Đây không phải là đá, đây chính là vàng đấy!” Giang Bắc Minh cười nói: “Tôi nói thật cho cậu biết, một xe đá này có giá trị ít nhất cũng là hai trăm mười tỷ!” “Hai trăm mười tỷ? Ông trời ơi!” Dương Hoàng Việt liên trợn to mắt vô cùng hoảng sợ Giang Bắc Minh cười nhạt nói: “Một lát nữa, cậu đem xe đá này kéo về đi, nhét vào cái phòng dưới tâng hầm quán rượu của cậu, sau đó đi mua cho anh mấy cái máy cắt đá.
Hai ngày sau, anh sẽ đi qua cắt tất cả những tảng đá này ra!” “Được!” Dương Hoàng Việt gật đầu một cái nói.
Đột nhiên Giang Bắc Minh nảy sinh một ý nghĩ, cuộc sống hiện tại ở xã hội này, mặc dù việc tu luyện rất quan trọng, thế nhưng mà tiền dường như càng quan trọng hơn! Khi Dương Hoàng Việt nói sẽ đưa cho Giang Bắc Minh một số cổ phẩn, Giang Bắc Minh liền thích thú.
Tất nhiên thích thú không phải là cổ phẩn của Dương Hoàng Việt, mà là thích thú việc mình cũng sẽ kinh doanh một cái gì đó? Dù sao dựa vào việc chữa bệnh kiếm tiền cũng xác thực không quá ổn! Chủ yếu nhất là sau này tu luyện cũng cần số lượng dược liệu rất nhiều mới chống đỡ được, mà những dược liệu này toàn bộ đều phải bỏ tiền mua! Khi đang chọn đá, Giang Bắc Minh liền quyết định, có nhiều đá như vậy, trong đá lại có đủ loại cấp bậc ngọc bích, sau khi đem toàn bộ ngọc bích ở bên trong lấy ra, tìm người chế tác thành đủ loại đồ trang sức, sau đó mở một cửa hàng đá quý? Hoặc là mở một cửa hàng châu báu.
Bây giờ trong tay anh có hơn ba mươi năm tỷ, mặc dù không đủ để mở một cửa hàng châu báu, thế nhưng tiền còn sinh tiền mà số lượng lại còn không hê nhỏ.
Mà mình chỉ cần thuê lại cửa hàng, sửa sang lại thì có thể hoạt động, bây giờ tiền mình đã có đủ! Hơn nữa bây giờ quan hệ của anh và Lục Kỳ Yến cũng không tệ, đến lúc đó để cho cô ấy làm đại diện, hoạt động kinh doanh chắc chắn sẽ vô cùng tốt! Nghĩ tới đây, Giang Bắc Minh có chút Vui vẻ.
Ngày trước Giang Bắc Minh luôn bị người ta mảng là thằng oảt con vô dụng, cũng là bởi vì không có tài sản, mà bây giờ anh mở một cửa hàng châu báu, như vậy sau này khẳng định sẽ không có người dám nói anh là thằng oắt con vô dụng! Giang Bắc Minh dự định mấy ngày sắp tới sẽ đi tìm chỗ có mặt bảng thích hợp cho thuê để làm cửa hàng.
Dương Hoàng Việt lái xe đi, Giang Bắc Minh cũng dự định tự mình lái xe rời đi.
“Chờ một chút, người anh em, người anh em, cậu chờ một chút!” Giang Bắc Minh chuẩn bị đi, một giọng nói vang lên truyền vào trong lỗ tai Giang Bắc Minh.
Quay đầu nhìn lại, thì phát hiện đó là ông chủ bán đá lúc trước mình nói chuyện cùng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT