“Không đối ý, không đối ý!” Giang Bắc Minh xua tay, cười nói “Nhưng có một số việc tôi phải nói trước, các bạn pha rượu cho tôi như vậy tôi sẽ uống hết, nhưng lát nữa tôi pha rượu cho các bạn, các bạn cũng phải uống, nếu không thì chẳng có ý nghĩa gì!” “Yên tâm đi, anh pha thành cái gì chúng tôi cũng sẽ uống!” “Đúng, đúng, nếu không uống thì chúng tôi làm chó!”

Đám cậu ấm cười đầy giỡn cợt nói.

Đùa thôi, chờ anh ta uống hết hai mươi ly rượu kia thì làm gì còn khả năng pha rượu cho bọn họ? “Đúng vậy, nếu bọn họ không uống, một mình tôi uống hết hộ bọn họ!” Tiết Thành Nam lớn tiếng nói, anh ta dám ôm trách nhiệm lớn như vậy là vì biết sau khi Giang Bắc Minh uống hết hai mươi ly rượu này tuyệt đối không thế đứng dậy.

Hơn nữa, bây giờ anh ta cũng nóng lòng muốn cho Giang Bắc Minh uống! *Được! Đã lập giao kèo!” Giang Bắc Minh vừa nói vừa cầm ly rượu lên, chuẩn bị uống! *Giang Bắc Minh, anh uống thật sao?”

Lúc này Thấm Thanh Lan mới lên tiếng lần nữa, cô ngồi ở bên cạnh còn ngửi thấy mùi nồng của loại rượu này, nếu Giang Bắc Minh uống vào thật, chắc chắn sẽ xảy ra án mạng! *Không sao đâu, vui vẻ mà!” Giang Bắc Minh cười với Thẩm Thanh Lan, nói.

“Đúng vậy, Thanh Lan, là Bắc Minh tự nguyện uống chứ chúng tôi không có bắt anh ấy, cô để cho anh ấy uống đi!” Lúc này Tiết Thành Nam giễu cợt nói theo.

Thời điểm đó, Giang Bắc Minh đã cầm ly rượu lên, uống ừng ực một hơi hết một ly.

Ngay sau đó, anh lại cầm ly thứ hai lên! Ly thứ ba! Trong một phút, Giang Bắc Minh đã uống hết năm ly rượu.

Nhờ có năng lực thần kỳ mà Giang Bắc Minh vừa mới uống rượu vào, nó đã giúp anh làm bốc hơi hết tất cả cồn trong số rượu đó, thứ đi vào bên trong dạ dày chỉ là chút nước thôi! Cho nên, khi uống hết năm ly rượu, nếu là người bình thường đã không chịu nối rồi nhưng Giang Bắc Minh có vẻ như không phản ứng gì! Giang Bắc Minh không dừng lại, anh tiếp tục uống.

Bây giờ đám Anh ấm kia đều sững sờ đứng lên.

Như này là thế nào, uống hết năm ly rượu mà không có chuyện gì xảy ra? Cho dù Giang Bắc Minh có uống rượu rất tốt, anh sẽ chỉ chịu được năm ly rượu nhưng ít nhất cũng phải có chút phản ứng chứ? Không bao lâu sau Giang Bắc Minh đã uống hết mười ly! Sau đó lại rất nhanh đã uống hết mười năm ly! Tiếp theo cả hai mươi ly đều hết sạch! “Ây da, cái bụng tôi hình như hơi căng rồi!” Uống rượu xong, Giang Bắc Minh sờ bụng mình một cái, cười nói.

“Hả?” Những cậu ấm đứng ở đây, bao gồm cả Thẩm Thanh Lan đều nhìn Giang Bắc Minh như một con quái vật.

Anh uống hết hai mươi ly rượu mà không bị làm sao? Chỉ thấy bụng hơi căng thôi sao? Nếu không phải đống rượu này do đám người Tiết Thành Nam pha chế ra thì chắc chắn sẽ có người ở đây nghi ngờ Giang Bắc Minh uống rượu giả! “Anh không sao chứ?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

“Cô nhìn tôi giống bị làm sao à?” Giang Bắc Minh mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn Tiết Thành Nam, nói: “Anh Tiết, dựa theo luật chơi của chúng ta thì có phải bây giờ đến lượt tôi pha rượu cho mọi người không?”

Tiết Thành Nam thấy Giang Bắc Minh không có chuyện gì, trên mặt anh ta cũng đầy sự ngơ ngác, hoảng hốt gật đầu một cái, nói: “Chính xác, bây giờ đến lượt anh pha rượu cho chúng tôi!” “Chúng ta đã nói, cho dù tôi pha ra cái gì, mọi người cũng phải uống đấy!” Giang Bắc Minh nói “Chúng tôi sẽ uống!”

Tiết Thành Nam gật đầu nói Cho dù Giang Bắc Minh có pha thành rượu nặng hơn nữa cũng không thành vấn đề, dù sao hai mươi ly có hai mươi người uống mà, mỗi người chỉ cần uống một ly, dù uống kiếu gì cũng không xảy ra chuyện! *Được rồi!” Giang Bắc Minh gật đầu một cái, nói với người phục vụ: “Phục vụ, mang cho tôi một đĩa muối, một đĩa bột ngọt, một đĩa cốt gà, một chai nước tương, một chai hạt tiêu!”

“Hả?” Mọi người nghe xong đột nhiên kinh hãi nhìn Giang Bắc Minh, không phải pha rượu sao? Mang những gia vị này lên đế làm gì? Dường như Thấm Thanh Lan đã đoán được Giang Bắc Minh muốn làm gì, đột nhiên trên mặt hiện ra nụ cười nhạt, người này quả nhiên không khiến cô thất vọng! Nghĩ đến trước đó đám người Tiết Thành Nam muốn chỉnh đốn Giang Bắc Minh, lúc này trong lòng Thấm Thanh Lan hơi vui sướng! Nhân viên phục vụ nghe lời, nhanh chóng mang tất cả những gia vị này đến cho anh.

Giang Bắc Minh bắt đầu pha, hai mươi ly, mỗi ly đều có nửa ly rượu Minh Tài năm mươi hai độ, sau đó đổ từng loại gia vị này vào ly.

mỗi thứ một ít, riêng hạt tiêu thì đố nhiều hơn.

Nói chung là một nửa ly rượu, một nửa ly hạt tiêu! Xong! Giang Bắc Minh cười nhạt với đám cậu ấm, nói: “Mọi người, tôi đã pha rượu cho mọi người, tất cả đều đã xong, xin mời!” Mời? Mời con mẹ anh! Đây là thứ mà người có thế uống sao? Không kể đến những gia vị khác, chỉ nói đến việc trộn rượu trắng với hạt tiêu với nhau, uống cái này vào cố họng cũng phải bốc khói! Hơn nữa, còn trộn thêm muối, bột ngọt, cốt gà, nước tương! Đừng nói là một ly, chỉ nhấp một hớp cũng chết người đấy! “Không uống, đánh chết tôi tôi cũng không uống, tôi còn chưa sống đủ đâu!” *Tôi còn chưa lấy vợ, nhà chúng tôi ba đời kế truyền, nhà tôi chỉ có mình tôi nối dõi tông đường thôi!” *Tôi cũng không uống, tôi không muốn chết sớm như vậy!” “Không sao đâu, không sao đâu”

Giang Bắc Minh xua tay, nói “Các bạn không uống cũng không sao, trước đó chẳng phải anh Tiết đã nói rồi sao? Các bạn không uống, một mình anh ấy uống hết!”

*Tôi..”

Con ngươi Tiết Thành Nam trợn trừng giống như đèn pin, nhìn chằm châm Giang Bắc Minh, cả người như tê liệt.

Lúc trước nói như vậy là đế ép Giang Bắc Minh nhanh uống rượu, vốn tưởng rằng Giang Bắc Minh uống xong sẽ bất tỉnh, không còn cơ hội pha rượu cho bọn họ.

Mẹ nó, ai biết được anh ta uống nhiều rượu như vậy mà không xảy ra chuyện gì! Anh không sao cũng được, pha rượu cho bọn họ cũng được nhưng có thế pha rượu bình thường được không? “Anh Tiết, dựa theo quy tắc, tôi uống rồi, nếu anh không uống thì là không tuân thủ quy tắc rồi!” Giang Bắc Minh cười nhạt nhìn Tiết Thành Nam, nói: “Hôm nay có rất nhiều người chứng kiến, anh không muốn mọi người thấy anh không thế chứ?” *..* Tiết Thành Nam rất muốn khóc, thật sự rất muốn khóc.

Giang Bắc Minh, anh không phải là người, anh là ma quỷ..

“Anh Tiết, chẳng lẽ anh không uống?” Giang Bắc Minh tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Tôi nhớ rõ tất cả mọi người đều bảo tôi là tên hèn nhát, vô dụng, tôi là tên vô dụng đấy nhưng tôi nói được làm được, chẳng lẽ anh còn không bằng tên vô dụng hèn nhát này sao? Nếu đúng như vậy thì từ nay về sau anh sẽ là tên vỏ dụng nhất thành phố Lâm Hải này!” *Vớ vẩn!” Rốt cuộc Tiết Thành Nam cũng bị kích động, nói: “Ai nói ông đây không bằng tên vô dụng còn hèn nhát này? Không phải chỉ là chơi sao? Ông đây không tin ông có thế chết vì rượu!” Nói xong, Tiết Thành Nam không chút suy nghĩ tà cầm lấy một ly rượu, đưa đến bên miệng mình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play