Nói thật, những người đang nghĩ cách chuốc say anh này đúng là đang tự tìm đến cái chết! Anh có năng lực là tửu lượng rất cao, khác xa người thường, rượu đã là cái gì? Uống vào cũng chỉ như nước lã, rượu chưa đến dạ dày đã bị năng lực này làm cho bốc hơi hoàn toàn Dù cho uống bao nhiêu thì bây giờ anh có lái xe ra ngoài cũng sẽ không bị phát hiện ra là đang lái xe khi say rượu đâu! Nhưng mấy người này muốn liều mạng uống rượu như thế để làm gì chứ? Trong những người này, nhất là Tiết Thành Nam, đã vắt óc suy nghĩ cách chuốc say anh.
Vậy anh chỉ cần chuốc say bọn họ thì chẳng phải bọn họ được lợi sao? Nở nụ cười quái dị, Giang Bắc Minh đứng lên, nói: * Ý mọi người là định uống với tôi một ly sao?” “Đúng vậy!” Tiết Thành Nam gật đầu nói: “Hôm nay anh có mặt ở đây thì anh chính là bạn mới của chúng tôi, đương nhiên là chúng tôi nên uống với anh rồi!” “Vậy cậu định uống như thế nào?” Giang Bắc Minh hỏi *Tuân theo quy tắc uống rượu đi, ly thứ nhất này coi như ly rượu gặp mặt, cũng là anh làm quen với mọi người.
Mỗi người sẽ uống với anh một ly và tự giới thiệu về bản thân mình, như vậy giữa hai người sẽ hiếu rõ về nhau đúng không?” Tiết Thành Nam cười nói.
Anh ta cười thầm trong lòng, bàn này có hơn hai mươi người, trong ly được trộn bia với rượu, mỗi người một ly mà cậu say đến chết mới lạ! “Các người rõ ràng là đang bắt nạt người khác!” Thấm Thanh Lan lạnh lùng nói.
Ngay cả khi Giang Bắc Minh là người sắt, uống xong một vòng này cũng phải say ngay ở đây.
Đương nhiên, say tại đây vẫn là kết quả tốt nhất, uống nhiều rượu như vậy khéo còn đến mức bị chảy máu dạ dày! “Bắc Minh, đi, chúng ta về nhà thôi!” Thấm Thanh Lan vừa nói vừa câm túi xách lên, chắc chắn phải đưa Giang Bắc Minh đi! Đừng!” Giang Bắc Minh kéo Thấm Thanh Lan lại, nói: “Hiếm khi mọi người hào hứng như vậy, hơn nữa, vừa nãy ở trước mặt mọi người tôi đã nói Tiết Thành Nam mắc bệnh giang mai, tôi đã nói ra bí mật không thể nói rồi.
Nhưng cậu Tiết đây chẳng tức giận mà còn uống rượu với tôi, nếu tôi đi bây giờ chẳng phải là không nế mặt mũi cậu ấy sao? Anh Tiết, anh nói thử xem?”
“Anh..” Tiết Thành Nam giận đến run người, tên Giang Bắc Minh chết tiệt, anh có sở thích là nói ra bí mật của người khác đúng không? “Nhưng…”
Thấm Thanh Lan nháy mắt với Giang Bắc Minh, chẳng lẽ Giang Bắc Minh là đồ ngốc sao? Uống nhiều rượu như vậy là muốn chết luôn ở đây sao? Chẳng lẽ anh không nhìn ra bọn họ đang muốn chơi bấn với anh sao? *Không sao đâu, tin tôi” Giang Bắc Minh đương nhiên là hiếu suy nghĩ của Thấm Thanh Lan, cười nhẹ với cô rồi quay đầu lại nói: ” Anh Tiết, anh thấy có đúng hay không? Nếu cậu nói không đúng thì tôi sẽ đi ngay!” “Đúng, đúng, Giang Bắc Minh, tôi không giận anh nói tôi như vậy, nếu anh đi mà không uống rượu thì chẳng phải là không nế mặt mũi tôi sao?” Tiết Thành Nam kìm nén lửa giận trong lòng.
Ngoài miệng cậu ta cười nói hì hì nhưng trong lòng thì đang ra sức mắng chửi! “Cậu thật sự không tức giận sao, hay là giả vờ không tức giận?” Giang Bắc Minh hỏi lại lần nữa *Tôi thật sự không tức giận, chuyện này vốn dĩ là thật, anh nói ra cũng bình thường thôi” Tiết Thành Nam nói.
*Ồ, vậy tôi nói ra chuyện cậu bị hư thận đến nỗi liệt dương, mỗi lần làm chuyện đó đều bất lực cậu cũng sẽ không tức giận đúng không? Dù sao thì đây cũng là sự thật, nói ra cũng bình thường đúng không?” Giang Bắc Minh lại nói “Anh… Đúng đúng đúng, tôi không tức giận, tôi không tức giận!” Sắc mặt Tiết Thành Nam đã u ám đến tê dại.
Giang Bắc Vinh, anh đợi đấy, hôm nay tôi phải khiến anh uống đến chết, nhất định phải cho anh chết! “Này Tiết Thành Nam, những gì Giang Bắc Minh nói là sự thật hả?”
“Chẳng lẽ tên nhóc cậu đúng là như vậy sao?” Lúc này, những cậu ấm kia lại bắt đầu say sưa bàn chuyện! “Uống rượu, uống rượu đi!”
Sắc mặt Tiết Thành Nam xanh mét, nói: “Giang Bắc Minh, kì kèo thêm nữa cũng vô nghĩa, chúng ta có thế bắt đầu uống rượu không? Đến đây, tôi là người đầu tiên uống với anh!”
Nói xong, Tiết Thành Nam cầm rượu lên chuẩn bị một hơi uống cạn.
*Chờ một chút!” Đột nhiên Giang Bắc Minh gọi Tiết Thành Nam lại, nói: ” Anh Tiết, nếu tôi đoán không sai thì đây là quán bar Minh Tài? Nồng độ rượu này là năm hai độ phải không?”
“Đúng vậy, có chuyện gì không?”
Tiết Thành Nam hỏi, năm mươi hai độ, đây là rượu có nồng độ rất cao, cho dù uống rượu giỏi có hơn người bao nhiêu, rượu ngon đến đâu thì chỉ uống được khoảng gần mười ly.
Mà ở đây có hơn hai mươi người, mỗi người một ly, vậy anh ta sẽ phải uống hơn hai mươi ly, đế xem hôm nay anh ta có chết hay không! “Rượu này nồng độ quá thấp!” Giang Bắc Minh xua tay nói: “Hơn nữa, chúng ta chỉ uống loại rượu trắng nhẹ này, cũng không có gì vui.
Hay là chúng ta chơi trò chơi đi? Mọi người nghĩ sao về việc pha rượu? Những người uống rượu với tôi đâu, mỗi người hãy pha cho tôi một ly rượu, bất kế các bạn pha thành cái gì tôi cũng uống.
Đến lúc tôi uống xong hơn hai mươi ly rượu của các bạn thì tôi sẽ pha cho mỗi người một ly để các bạn uống, mọi người thấy sao?”
“Pha rượu?” Tiết Thành Nam sửng sốt, nói: “Anh chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn!” “Tốt lắm!” Đột nhiên Tiết Thành Nam gật đầu một cái, sau đó quay về phía đám cậu ấm nói: “Mọi người, chúng ta hãy pha rượu cho Giang Bắc Minh, để anh ấy uống nào!” Nhưng cậu ấm này, lúc bình thường chỉ thích uống rượu nên bọn họ vô cùng hiếu biết về rượu.
Hơn nữa, Tiết Thành Nam vốn dĩ muốn “chỉnh đốn”
Giang Bắc Minh rồi, bây giờ còn đế cho bọn họ pha rượu nên dĩ nhiên bọn họ sẽ không nhân từ! Tiết Thành Nam gọi người phục vụ mang vài chai Vodka đến! Rượu Vodka nổi tiếng là loại rượu mạnh, độ rượu cao nhất có thể lên tới chín mươi sáu độ, nhưng do quốc gia kiếm soát nöng độ nên trên thị trường của thành phố này chỉ có thế mua được Vodka bốn mươi độ thôi.
Nhưng đám cậu ấm này không thiếu tiền, cộng thêm một số người có “nguồn hàng” nên họ có thế lấy được rượu Vodka hơn sáu mươi độ.
Hôm nay rõ ràng Tiết Thành Nam cố ý muốn chỉnh Giang Bắc Minh, cho nên pha cho anh ta rượu Vodka sáu mươi độ, cộng thêm rượu Minh Tài năm mươi hai độ, thêm rượu XO hơn bốn mươi độ và rượu vang đỏ.
Mà trò này với những cậu ấm kia chẳng phải chuyện lớn, họ chỉ đến xem kịch hay nên từng người một đều làm theo Tiết Thành Nam, họ đều pha rượu như vậy! Những loại rượu này được trộn với nhau, có thể đảm bảo rằng Giang Bắc Minh chỉ cần uống ba hoặc năm ly đã ngã xuống đất không dậy nối rồi! “Giang Bắc Minh, uống đi!” Sắc mặt Tiết Thành Nam trông nguy hiểm, nhìn Giang Bắc Minh nói: “Đây là loại rượu mà chúng tôi pha cho anh, hơn nữa, chính anh nói muốn chơi kiểu khác cho nên bây giờ anh không thế đối ý nha.
Nếu đối ý, chúng tôi cũng không đồng ý đâu!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT