“Lẽ nào là vô sinh bẩm sinh sao?” Thẩm Thanh Lan cũng lo lắng hỏi: “Thế nhưng trước đây cô ấy cũng đã mang thai một lần rồi mà?” “Đúng đấy, trước đây tôi đã mang thai một lần rồi, nếu như nói như vậy thì có lẽ không tính là vô sinh bẩm sinh đầu nhỉ?” Diệp Qúy Linh cũng nhìn về phía Giang Bắc Minh, nói.
“Tôi đã nói tới tận mức này rồi, cũng đã phân tích rõ cho hai người cả rồi, lẽ nào hai người không nghe ra được điều gì hay sao?” Giang Bắc Minh nhíu mày nói, Diệp Qúy Linh là người phụ nữ như thế nào thì Giang Bắc Minh không biết, thế nhưng người phụ nữ thông minh như Thẩm Thanh Lan sao lại không nghe ra điểm mấu chốt trong những lời anh nói chứ?
Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan trầm mặc một hồi, sau đó cô ngẩng đầu lên, nhìn Giang Bắc Minh nói: “Bắc Minh, có lẽ anh sẽ không nói...”
Lúc này Diệp Qúy Linh cũng đã nhận ra, có kinh ngạc nhìn Giang Bắc Minh, nói: “Không thể nào, chồng tôi, bố mẹ chồng tôi, còn cả ông nội và bà nội, mặc dù ngoài miệng họ không giục tôi nhưng tôi có thể nhìn ra được bọn họ đều rất mong tôi có con, sao có thể ra tay với tôi được, không để tôi mang thai được chứ?”
“Cô Diệp” Giang Bắc Minh nói: “Nguyên nhân chuyện này thì tôi không thể biết được, nhưng khi tôi bắt tay với cô, tôi đã bắt mạch cho cô rồi, thành thật mà nói, khi đó tôi đã biết kinh nguyệt của cô không đều, thời kỳ rụng trứng bất thường là bởi vì những loại thuốc khác nhau kia gây ra, vậy nên tôi mới hỏi có những vấn đề này”.
“Anh chắc chứ?” Thẩm Thanh Lan hỏi: “Bắt mạch có thể nhìn ra nhiều điều vậy sao? Anh đừng nói linh tinh đấy nhé”
Giang Bắc Minh gật đầu, nói: “Các dây mạch trên thực tế có chức năng ghi lại tất cả mọi thứ của một người. Thông qua bắt mạch, tôi có thể phán đoán ra được rất nhiều điều. Thế nhưng cô Diệp này, không giấu gì cô, bởi vì sau khi cô sử dụng quá nhiều những thứ thuốc đó nên dẫn tới việc cô xuất hiện những dấu hiệu bài trừ bất thường trở thành hiện tượng thường xuyên. Bây giờ tôi kê thuốc cho cô, cô theo đơn thuốc của tôi, mỗi ngày dùng một liều, mỗi sáng tối đều dùng, tôi bảo đảm kinh nguyệt tháng này của cô có thể tới đúng ngày, cũng bảo đảm tháng sau cô có thể có được một buồng trứng khỏe mạnh.”
“Được được được, vậy cảm ơn anh, anh Giang, cảm ơn anh” Diệp Qúy Linh vô cùng cảm kích, cô nói với Giang Bắc Minh.
Thế nhưng, sau khi nói xong, Diệp Qúy Linh lại rơi vào trầm mặc.
Cô nghĩ một hồi rồi đứng dậy, nói với Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan: “Tôi, tôi ra ngoài gọi điện thoại”.
“Được!” Thẩm Thanh Lan gật đầu.
“Bắc Minh, anh chắc chắn lời anh nói đều là thật chứ?” Sau khi Diệp Qúy Linh ra ngoài, Thẩm
Thanh Lan đột nhiên vội vàng hỏi. Mặc dù những lời này Giang Bắc Minh chỉ tiện miệng nói ra, nhưng nó có thể dễ dàng dẫn tới mâu thuẫn của cả một gia tộc, nhất là với người hạ thuốc, chuyện khiến người ta không thể mang thai, mâu thuẫn này không nhỏ chút nào cả, có thể xảy ra chuyện lớn đấy!
“Đương nhiên là thật rồi, cô Diệp là bạn tốt của em, sao anh có thể nói bừa được?” Giang Bắc Minh nói.
“Thế nhưng hôm nay Diệp Qúy Linh luôn nói với em, chồng cô ấy, bố mẹ chồng cô ấy đều luôn mong cô ấy sinh con!” Thẩm Thanh Lan nói.
“Thật ra có rất nhiều lúc việc của gia tộc lớn rất dễ đoán ra được” Giang Bắc Minh nói với Thẩm Thanh Lan: “Anh còn nhớ, hình như em từng nói chồng cô Diệp là con trai cả của gia tộc lớn, đúng không? Đã là con trai lớn vậy thì chồng cô ấy nhất định còn có anh chị em nữa? Nói như vậy thì có rất nhiều chuyện đoán ra được rồi. Ví dụ như nói ngay việc tranh giành tài sản, quyền thừa kế tài sản ấy. Điện ảnh, phim truyền hình, tiểu thuyết, đủ các thể loại còn thiếu mấy tình tiết này nữa hay sao?”
“nếu như nói phải đợi tới sau khi cô Diệp sinh con rồi lại tiếp tục tranh đoạt nữa, vậy không bằng nói trực tiếp khiến cô Diệp không thể sinh con, như vậy, nếu không có con thì không có cơ hội tranh giành quyền thừa kế tài sản, đối với những người luôn ngấp nghé quyền thừa kế mà nói, đây chẳng phải là chuyện quá tốt rồi hay sao?” Giang Bắc Minh nói với Thẩm Thanh Lan.
Thật ra chẳng phải nói đâu xa, ngay nhà họ Thẩm thôi, cặp mẹ con Hà Tuyết Mai và Thẩm Thanh Huyền cũng ngấp nghé vị trí của Thẩm Thanh Lan lâu như vậy rồi còn gì?
Không phải bọn họ luôn nghĩ ra đủ cách để tranh đoạt vị trí chủ tịch của Thẩm Thanh Lan hay sao?
“Vậy được, anh Giang, cảm ơn anh!” Chồng Diệp Qúy Linh nói: “A phải rồi, vợ tôi nói anh có thể giúp cô ấy kê đơn thuốc, giúp cô ấy hồi phục lại sức khỏe, mang thai lại được có đúng không?”
“Đúng vậy!”
“Anh Giang, cảm ơn anh, Tăng Thanh Bình tôi nợ anh một ân huệ!” Bên kia điện thoại, chồng Diệp Qúy Linh thành khẩn nói.
“Không có gì!” Giang Bắc Minh tắt điện thoại, sau đó đưa lại điện thoại cho Diệp Qúy Linh.
Thanh Lan, chồng tôi kêu tôi quay về thủ đô” Diệp Qúy Linh nhìn Thẩm Thanh Lan, nói. Vốn dĩ cô ấy định ở thành phố Lâm Hải này chơi mấy ngày, nhưng không biết bệnh tình của cô đang gấp như như thế nào nên chồng cô hy vọng cô mau chóng quay về.
“Ừm” Mặc dù Thẩm Thanh Lan cũng rất muốn giữ Diệp Qúy Linh ở thành phố Lâm Hải chơi mấy ngày, thế nhưng cô cũng biết dưới tình hình này, giữ cô ấy ở lại không thích hợp lắm, thế là cô gật đầu nói: “Sáng sớm mai tôi tiễn cô ra sân bay, thêm vào đó, nếu như lần này quay về rồi, sau khi cô mang thai, tới lúc đó lại tới Lâm Hải chơi nhiều hơn một chút, ở bên này dưỡng thai cho tốt!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT