Edit: Ry
"... Cả gian phòng ngủ chỉ leo lét một ngọn đèn, Thập Phương Câu Diệt còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị Ám Minh ôm lấy từ phía sau. Y phục ướt đẫm cũng không ngăn được nhiệt độ cơ thể hắn truyền tới..."
"Ngoài cửa mưa tí tách, phòng ngủ lại như một thế giới nhỏ riêng biệt, hai người cùng sưởi ấm cho nhau. Tất cả kiềm chế và đắng chát, giờ phút này được giải phóng toàn bộ..."
"Tóc đen tản ra trên gối đầu màu trắng, sự đối lập quá rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy được cả hạt mưa chưa khô trên đuôi tóc..."
"... Nụ hôn kia nhẹ nhàng rơi xuống, Thập Phương Câu Diệt hơi nghiêng đầu, khẽ nói đừng làm vậy."
Phương Cảnh Hành cười nói: "Hình như anh đọc thiếu chữ rồi?"
Khương Thần dừng lại một giây, rét căm căm mà nói: "A... Đừng làm vậy."
Trước kia cậu cũng từng chơi trò này với đồng đội, đây không phải lần đầu tiên.
Nhưng dù gì cậu cũng là đội trưởng, đám kia gan có to bằng trời cũng không dám, nên thường chỉ kêu cậu đọc mấy đoạn trích đau khổ vì tình hay chim chuột cay mắt, không giống con hàng thất đức nào đó, kêu cậu đọc thứ vớ vẩn này.
"Gọng kính màu vàng của y đã bị tháo xuống, dường như y không nhìn được, đáy mắt mịt mờ một màn hơi nước..."
"Ấn chú trên thái dương Ám Minh đỏ đến nhỏ máu, cặp mắt sâu thăm thẳm, ánh mắt chăm chú bảo bọc người trước mắt..."
"... Hắn nắm lấy tay y, dẫn xuống..."
Khương Thần nhìn chằm chằm cái từ kia, kẹt đĩa.
Phương Cảnh Hành cũng nhìn đến đoạn đó, cảm thấy giá rổ rơi hết cả rồi.
Nhưng đối với người mình thích, cõi lòng anh vẫn rất ngứa ngáy, thế là cho một câu: "Rồi sao nữa?"
Khương Thần ngẩng đầu nhìn anh, muốn giết người.
Phương Cảnh Hành không nhịn được bật cười, không chọc cậu nữa: "Được rồi, đến đó thôi."
Nếu đọc tiếp, một là sẽ chọc cho cậu cáu thật, hai là anh sợ chính mình sẽ không giấu nổi nữa.
Một mình ở bên người mình thích như vậy, lại còn đọc mấy thứ đó, chắc chắn cõi lòng anh sẽ nhộn nhạo mãi không nguôi, lỡ bất cẩn để lộ thì hỏng.
Khương Thần lập tức xóa cái thứ vớ vẩn này đi, bắt đầu đánh trận thứ ba với Phương Cảnh Hành.
Bởi vì phải nén cơn giận xuống, ván này cậu đánh vô cùng hung tàn, thành công giết chết Phương Cảnh Hành.
Phương Cảnh Hành đứng dậy: "Em chọn nói thật."
Khương Thần ngẫm nghĩ, cảm thấy chẳng có gì để hỏi.
Vị nam thần liên minh này đã hot suốt tám năm trong giới e-sport, tư liệu có cả đống trên mạng, cậu cũng đã từng liếc xem thông tin sơ lược của tên này, gần như mấy chuyện cơ bản đều đã biết. Thế là cậu hỏi một câu khá bình thường, đồng thời cũng là vấn đề đã bị fan nhớ thương rất lâu: "Cậu có đang thích ai không?"
Phương Cảnh Hành nhìn cậu: "Có."
Khương Thần hơi bất ngờ.
Điều kiện như Phương Cảnh Hành, thích người ta rồi mà vẫn còn độc thân?
Thế là Khương Thần hỏi: "Chưa tán đổ người ta à?"
Phương Cảnh Hành nhắc nhở: "Đây là câu hỏi thứ hai."
Khương Thần tạm thời đè sự tò mò xuống, tiếp tục đánh với anh.
Tiếc là về cuối thiếu chút máu nên thua, tự động phải chọn lời thật lòng.
Phương Cảnh Hành hỏi: "Anh có đang thích ai không?"
Khương Thần đáp: "Không."
Phương Cảnh Hành rất hài lòng.
Không có thì tức là anh còn cơ hội.
Thật ra có cũng chẳng sao, đã qua ba mươi năm rồi, e là đối phương đã cưới vợ sinh con, không nằm trong phạm vi cân nhắc.
Hai người bắt đầu đánh ván thứ năm.
Phương Cảnh Hành khá may, lần đầu thắng liên tiếp.
Mấy ván trước vốn là theo cơ chế mà chọn, nhưng ván này là vòng mới, Khương Thần có quyền lựa chọn. Cậu nhìn đồng hồ rồi nói: "Mạo hiểm."
Phương Cảnh Hành hỏi rất chân thành: "Có phải là anh đang nghĩ, xong ván này cố đánh thêm trận nữa thắng em, em phải tự động chọn mạo hiểm, rồi bảo em lên loa nói đã trị hết bệnh, sau đó thì vừa đến giờ anh phải offline đúng không?"
Khương Thần rất bình tĩnh: "Không."
Phương Cảnh Hành nói: "Được rồi, vậy anh cởi hết đồ ra ngoài chạy đi, chạy một vòng quanh thành chính."
"..." Khương Thần nói: "Cậu không biết xấu hổ hả?"
Thành chính lớn như vậy, cậu có chạy đến chín rưỡi cũng chẳng xong, lấy đâu ra ván tiếp theo nữa.
Phương Cảnh Hành cười nói: "Tổng hợp yếu tố thời gian và tính cách của anh thì phương án này có lợi với em nhất. Đừng có chối, nếu là anh thì cũng sẽ làm vậy với em thôi."
Khương Thần không hề dao động: "Đổi cái khác, như vậy quá lâu, không hợp lý."
Phương Cảnh Hành suy nghĩ một hồi, bèn phòng ngừa cho bản thân: "Vậy anh lên loa nói là tôi yêu Ám Minh, lát nữa dù hắn có trở thành như thế nào thì tôi vẫn sẽ yêu hắn, quyết chí thề không thay lòng."
Khương Thần: "..."
Rốt cuộc là vừa rồi cậu bị cái gì mà lại đồng ý chơi trò này với Phương Cảnh Hành?
Phương Cảnh Hành cố nhịn ham muốn xoa đầu người ta, cười nói: "Cái này cũng không được à?"
Khương Thần ấn mở kênh chat, gõ được vài chữ thì dừng lại, cảm giác không viết nổi.
Phương Cảnh Hành rất săn sóc: "Em lại đổi cái khác cho anh nhé?"
Khương Thần đầy hoài nghi: "Đổi thành cái gì?"
Phương Cảnh Hành nói: "Anh chuyển sang giọng thật rồi hát một bài đi."
Khương Thần thầm nghĩ coi như tên này vẫn là người, bèn hát cho Phương Cảnh Hành nghe một bài hát năm xưa.
Phương Cảnh Hành mỉm cười, lặng lẽ nhìn cậu.
Thanh âm của Khương Thần hơi lạnh cũng hơi nhạt, cậu hát đúng nốt, cũng không bị lệch tông. Đợi đến khi cậu hát xong, anh đã vỗ tay cổ vũ: "Không hổ là đại lão, làm gì cũng siêu."
Khương Thần nói: "Tiếp tục."
Phương Cảnh Hành đánh với cậu thêm trận nữa, trận này lại là thiếu tí xíu máu, anh thua.
Đội trưởng Khương vẫn luôn là người ăn mềm không ăn cứng.
Cậu vốn định để Phương Cảnh Hành lên loa nói câu kia, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, cậu cảm thấy mình không thể quá đáng như vậy được, bèn nói: "Cậu cũng hát một bài đi."
Phương Cảnh Hành mỉm cười: "Được."
Chất giọng ấm mềm phối thêm giai điệu trầm, giống như người con trai đang kiên nhẫn kể một câu chuyện xưa.
Suy nghĩ của Khương Thần không khỏi trôi dạt đến câu hỏi ban nãy. Mặc dù thỉnh thoảng Phương Cảnh Hành rất không làm người, nhưng nhân phẩm cũng vẫn ổn, tính cách cũng không tệ, lại thêm một cái mặt người gặp người mê, rốt cuộc là tại sao lại không tán được người ta?
Đợi đến khi anh hát xong, Khương Thần hỏi: "Vì sao người cậu thích lại từ chối cậu?"
Phương Cảnh Hành nói: "Sau này em sẽ nói cho anh nghe."
Khương Thần cũng không ép buộc, đến giờ thì logout.
Vụ [Chim Trong Lồng] hot khoảng vài ngày, trên diễn đàn toàn là bài đăng có liên quan.
Người chơi bị phó bản hành đến chết đi sống lại, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, cực kì muốn biết hai vị đại lão đã đánh như thế nào.
Hai vị đại lão đã qua ải lại không màng chuyện đời, chỉ một lòng muốn chơi game.
Ban ngày bọn họ đi đánh săn tiền thưởng, đến tối lại ghé đấu trường, gần như không sờ đến phó bản, sinh hoạt cực kỳ có quy luật
Một tuần chớp mắt đã qua.
Bọn họ đã đẩy bậc của chế độ săn tiền thưởng hai người lên tới bậc tám, tên cả hai trên thanh nhiệm vụ đúng là phi như bay chân không dính bụi. Cùng ngày hôm đó, cuối cùng trên website của game cũng tung ra tư liệu hoàn chỉnh về Đại Tiểu Thư.
Tư liệu ban đầu rất đơn giản cục súc, tóm gọn là trong sa mạc có một vị Đại Tiểu Thư yêu kiều sống xa hoa, tất cả khách qua đường đều sẽ bị nàng bắt lại bỏ vào trong chiếc lồng được tỉ mỉ chế tạo.
Giờ tư liệu bản mở rộng là Đại Tiểu Thư đã từng rất nhiệt tình hiếu khách, nàng vô cùng yêu quý chú chim hoàng yến của mình, nhưng một ngày nọ chim hoàng yến bị lữ nhân giết chết, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, mà lữ nhân cũng biến mất không còn tung tích.
Đại Tiểu Thư không chịu được sự đả kích, sau đó bắt đầu đi bắt người, và vì những tổn thương đó mà cõi lòng nàng dần nảy sinh một mặt đen tối. Mặt âm u đó càng ngày càng khó khống chế, ả ta chế tạo ra một vườn hoa như chiếc lồng giam, muốn nhốt toàn bộ những người nàng yêu thương vào đó, để ả ta tùy ý sai khiến.
Người chơi nhanh chóng xem hết, nhao nhao phát biểu cái nhìn.
"Không có xác, mà lữ nhân cũng mất tích, sao tôi thấy điểm đáng ngờ to thế nhỉ?"
"Ừa, tham khảo vụ Nguyệt Huy thì có khi nào con chim hoàng yến yêu dấu của Đại Tiểu Thư cũng là do yêu tộc biến thành không?"
"Á đù nghe hợp lý nè, tức là nó chưa chết, mà là có người cố ý bắt nó đi?"
"Ê có khi nào là cốt truyện ẩn không?"
"Dễ lắm, bác xem phó bản ẩn này cũng mới ra thôi, biết đâu tổ kế hoạch vẫn chưa thỏa mãn nên làm thêm cái cốt truyện thì sao?"
"Vãi chưởng nghe hợp lý đấy!"
Bài đăng càng lúc càng nhiều người bình luận, cuộc thảo luận đã đi tới hồi kết, tất cả đang thương lượng xem làm thế nào để kích hoạt cái cốt truyện này.
Đầu mối duy nhất hiện giờ là chim hoàng yến, thế là từ ngày hôm đó, người của mười server bắt đầu lao đi tìm chim.
Khương Thần không tham gia trò này, vẫn bền lòng vững dạ đi đánh săn tiền thưởng với đấu trường kiếm điểm tích lũy.
Lúc không chơi game thì cậu sẽ đi dạo và cho đám vịt con ăn, tiện thể quan sát tình trạng của số 7.
Sáng hôm đó cậu ăn xong thì đi dạo tới phòng bệnh vô trùng của số 7, lại thấy số 7 đã có thể ngồi dậy.
Người ở bên trong nhanh chóng phát hiện ra cậu, cười híp mắt vẫy tay.
Khương Thần cũng vẫy tay đáp lại, thấy hắn đang dùng bữa thì rời đi.
Ba ngày sau cậu lại tới xem, thấy số 7 đã có thể xuống giường đi bộ.
Thêm năm ngày nữa, cậu ghé thăm thì thấy giường bệnh trống không, số 7 hai tay chống sàn, đang hít đất.
Khương Thần: "..."
Cậu không khỏi đếm thử, đếm tới tận 37 mới thấy đối phương ngừng lại, cũng không biết người ta đã làm bao nhiêu cái.
Số 7 đứng dậy, hất phần tóc mái ẩm ướt mồ hôi đang dính lên trán, quay sang thì thấy Khương Thần, tươi cười vẫy tay chào.
Khương Thần banh mặt giơ tay vẫy lại, rồi quay người rời đi.
Nhân tài của bộ ngành đặc thù có khác, nền tảng thân thể thật tốt, trông thế này thì có khi không đến một tháng đã có thể ra khỏi phòng bệnh vô trùng.
Cậu đoán không sai, thêm vài ngày nữa thì người của tổ đóng băng tới báo với cậu rằng buổi trưa họ sẽ cho số 7 làm xét nghiệm toàn thân, nếu không có vấn đề gì thì sẽ chuyển anh ta tới phòng bệnh bình thường.
Ngụ ý là, cậu có thể chơi nốt một buổi sáng.
Khương Thần gật đầu, đeo kính lên vào game, Phương Cảnh Hành như thường lệ đã đứng chờ cậu.
Hoạt động tìm chim oanh oanh liệt liệt kéo dài đến nửa tháng cứ lặng lẽ chấm dứt, người chơi trên tất cả các server đều chấp nhận số phận, khôi phục trạng thái thường ngày.
Phương Cảnh Hành cùng cậu đi tới chỗ nhà săn tiền thường, anh nói: "Chiều với tối nay em không online được."
Khương Thần nhìn anh.
Phương Cảnh Hành nói: "Hôm nay là sinh nhật em, có hẹn rồi."
Khương Thần hơi ngẩn ra, bèn nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Phương Cảnh Hành cười: "Cảm ơn anh."
Khương Thần nói: "Hôm nay tôi chỉ có thể chơi buổi sáng thôi, từ giờ về sau cũng không online nữa."
Phương Cảnh Hành sửng sốt: "Sao anh bảo là có thể chơi hai tháng?"
Khương Thần nói: "Kế hoạch có sự thay đổi."
Phương Cảnh Hành cũng không tiện hỏi nhiều, cố nén cảm giác muốn thở dài: "Vậy sau này chừng nào thì anh chơi tiếp được?"
Khương Thần nói: "Không biết."
Phương Cảnh Hành bất đắc dĩ, nhưng để tránh bị lộ tẩy, anh quan tâm hỏi han: "Sức khỏe anh vẫn ổn chứ?"
Khương Thần đáp: "Vẫn ổn."
Hai người không còn tâm trạng chơi game nữa, bèn chuyển sang đi dạo quanh, cứ thế mà đi hết cả một buổi sáng.
Lúc offline Khương Thần còn cảm thấy thật thần kì, cậu vốn không phải kiều người xuân đau thu buồn, nhưng không biết vì sao lại đi dạo nói chuyện phiếm với Phương Cảnh Hành, còn đi đến mức mất cả cảm giác về thời gian như vậy.
Phương Cảnh Hành nhìn cậu: "Anh phải đi rồi à?"
Khương Thần "ừ" một tiếng.
Phương Cảnh Hành cố nén cảm xúc chua xót và không nỡ, tiến lên ôm cậu một chút: "Anh giữ sức khỏe nhé, sau này gặp lại."
Khương Thần lại "ừ", vẫy tay với anh rồi rời khỏi game.
Cậu giao thiết bị lại cho người của tổ đóng băng, ăn cơm xong thì ra ngoài đi dạo, đứng trước ổ vịt nhìn chằm chằm mấy con vịt con, nghĩ đến sau này phải cùng chúng sống tiếp, thế là quyết định giao lưu gia tăng tình cảm một chút.
Giữa trưa tổ trưởng Tần đi ngang qua, nghe thấy cậu phổ cập khoa học cho mấy con vịt: "Da vịt nhúng đường trắng hoặc mật ong, thịt vịt nhúng nước mì, cuốn thành bánh, bỏ thêm hành với dưa leo..."
Tổ trưởng Tần: "..."
Khương Thần nói được một nửa thì thấy ông ta, bèn nhìn sang.
Tổ trưởng Tần nói: "Muộn rồi, cậu đi ngủ trưa đi."
Khương Thần hỏi: "Chiều nay ông có muốn chơi mạt chược không? Chơi ăn tiền ấy."
Tổ trưởng Tần đáp: "... Để tôi xem."
Khương Thần nghĩ có khi buổi chiều rủ cả số 7 đánh cùng luôn, thế là trở về phòng ngủ trưa.
Ngủ một giấc đến hai giờ chiều, cậu rời giường đi tìm số 7 đã được thả, kết quả lại không thấy người. Nghĩ là người ta ở dưới lầu, cậu bèn đi vào thang máy.
Vừa ra khỏi tòa nhà đã thấy trong sân có một chiếc xe đang đỗ, số 7 lên xe ngồi, đóng cửa lại, phóng đi.
Đám tổ trưởng Tần đều đang đứng trong sân nhìn bọn họ rời đi, tập thể quay lại, đối diện với cái nhìn của cậu.
Khương Thần nhìn bọn họ.
Bọn họ cũng nhìn Khương Thần.
Hai bên nhìn nhau mấy giây, Khương Thần mở miệng: "Sao bảo là không được ra ngoài?"
Thật ra tổ trưởng Tần cũng là bị đánh cho trở tay không kịp, ông ta nói: "Bọn họ có giấy phép."
Rồi bổ sung: "Mấy ngày nữa anh ta sẽ trở lại, cậu tiếp tục chơi game đi."
Tình thế xoay chuyển, bỗng thấy được hi vọng trong bóng đêm.
Khương Thần đứng im không nhúc nhích: "Tôi có người bạn hôm nay ăn sinh nhật."
Tổ trưởng Tần nhìn cậu, đợi đoạn tiếp theo.
Khương Thần nói: "Tôi muốn mua một món quà sinh nhật gửi sang cho cậu ta."
Tổ trưởng Tần đồng ý: "Được."
Khương Thần nói tiếp: "Ông nói xem tôi nên tặng gì thì được?"
Tổ trưởng Tần: "..."
Sao tôi biết được?