Chương 49: Chúc mừng người chơi đã thành công vượt qua phó bản ẩn [Chim Trong Lồng]!
Edit: Ry
Trước lạ sau quen.
Lần này cả đám Khương Thần cũng chẳng buồn đánh boss, đợi Đại Tiểu Thư chọn người xong là Vương Phi Điểu chịu trách nhiệm kéo nàng ta đi thả diều, người được chọn thì tranh thủ leo ra khỏi lồng.
Đại Tiểu Thư lại tức điên, chém hết bọn họ rồi khóc lóc bỏ chạy.
Mọi người hồi sinh tại chỗ, trở lại khu vườn hoa ở sân sau, đứng trước cổng không nhúc nhích.
Đường nhỏ trải đá cuội chỉ có thể cho hai người đi qua cùng lúc.
Hôm qua đám Phương Cảnh Hành đã thử một người đi ở chính giữa, nhưng kiểu gì cũng sẽ thu hút quái ở một bên. Huống hồ cửa này thiết kế ra để làm khó, không thể cho người chơi cứ thế đi thẳng là xong được, nên biện pháp tìm đúng đường chuẩn để đi không khả thi.
Hai bên đầm hoa ngay ngắn mọc trên mặt nước, màu sắc cũng tương tự nhau.
Khoảng cách từ cổng đến đầm hoa thứ nhất cũng giống như khoảng cách từ đầm hoa này đến đầm hoa kia, đều là tầm hai mét. Có vẻ như không gian này là chỗ để cho người chơi đánh quái, bởi vì nếu cứ chen chúc đánh trên con đường nhỏ thì không được thực tế lắm, mà đoạn hai mét này cộng thêm khoảng đất trống sau khi quái đứng dậy mới đủ cho bọn họ thi triển kĩ năng.
Đánh phó bản mà kéo tới một đám quái nhỏ rất dễ cho cả đội lên bảng đếm số.
Nhưng phó bản này lại có thiết lập bắt buộc là một lần sẽ dẫn tới mười con.
Từ lần trước thì bọn họ đã biết lực công kích của mấy con quái đó không mạnh bằng các phó bản khác, nhưng mỗi lần phải đánh tới mười con thì vẫn hơi tốn sức.
Xem ra nếu đánh bình thường thì phải kéo tới mười con quái, đánh xong thì cũng thành công vượt qua đầm hoa thứ nhất, đến đoạn đất trống hai mét tiếp theo, tìm được bên nào mới là đầm hoa tấn công, tiếp tục dụ quái, tiếp tục đánh đấm... Đánh hết cả năm đầm hoa mới coi như xong được cửa này.
Trong lúc đó, lỡ mà có chuyên tâm đánh quái quá nên lạc bước sang khu đầm hoa bắt người thì, chỉ có nải chuối đang đợi thôi.
Đánh đấm đã khó khăn rồi còn trập trùng hiểm nguy, đúng là độ khó của phó bản ẩn rồi.
Nhưng thật sự là quá phiền phức, cũng quá tốn thời gian.
Khương Thần và Phương Cảnh Hành không khỏi nhìn sang đầm hoa bên trái, suy nghĩ một chút, gần như đồng thời nhìn về phía Nho Sơ.
Nho Sơ lời ít mà ý nhiều: "Nói."
Phương Cảnh Hành cười nói: "Gọi con rối ra đi."
Nho Sơ bèn tiện tay triệu ra một con rối tấn công đơn cho bọn họ.
Phương Cảnh Hành và Khương Thần thử nhấc nó lên, không thể nhấc được, đoán là thiết lập của nó cũng không khác NPC là mấy, đều không thể di chuyển bằng tác động của ngoại lực. Muốn nó di chuyển thì chỉ có thể do chủ nhân điều khiển, hoặc dùng kỹ năng kéo, đánh bay gì gì đó.
Khương Thần lên tiếng: "Cho nó nằm xuống được không?"
Nho Sơ đáp: "Không."
Cẩu Thịnh tò mò: "Định làm gì vậy?"
Phương Cảnh Hành nói: "Muốn thử đi cái đầm hoa bên trái, xem có thể bò sát vào cái hàng rào mà qua được không."
Anh bảo Nho Sơ điều khiển con rối đứng cách cái đầm hoa bên trái một đoạn bằng khoảng cách cho một người đứng, cố gắng sao cho áp sát được vào cái hàng rào theo chiều dọc.
Nho Sơ điều chỉnh từng chút, cuối cùng cũng cho nó đứng được ở vị trí phù hợp. Phương Cảnh Hành thấy vậy nói với Vương Phi Điểu: "Mở báo thù đi, đánh cho nó ngã xuống đất."
Vương Phi Điểu gật đầu, giơ súng lên bắn thẳng vào con rối.
Tất cả thấy con rối cứ thể ngã thẳng về phía trước, nằm xuống đất, đầu vừa hay hơi chạm vào đầm hoa bên trái, nhưng cả người vẫn dính sát vào hàng rào.
Một giây sau, có một người trồi lên từ sau hàng rào, túm lấy tóc của con rối, lôi nó vào bên trong đầm hoa.
Cả đám: "..."
Xem ra bò cũng không được rồi.
Khương Thần ngẫm nghĩ: "Cái gì bọn nó cũng bắt à?"
"Không biết." Phương Cảnh Hành vừa nói vừa lấy ra một món trang bị không dùng tới, ném vào đầm hoa bên trái.
Đầm hoa im phăng phắc, một cánh hoa cũng không nhấc.
Cẩu Thịnh đoán: "Có thể là chỉ bắt người chơi thôi, hoặc là chỉ bắt vật sống. Mặc dù con rối là vật chết nhưng nó thuộc về Nho Sơ, bị coi thành một bộ phận của người chơi."
Phương Cảnh Hành cũng nghĩ vậy, mở thương thành ra mua một túi đom đóm, đi tới thả vào bên trái.
Đom đóm được hệ thống đánh dấu là vật sống.
Đầm hoa bên trái lập tức bị đánh thức, vài đóa hoa "vèo vèo" đứng dậy bắt trùng.
Đám Cẩu Thịnh: "..."
Vãi nồi vậy cũng nghĩ ra được luôn?
Phương Cảnh Hành rất vui vẻ: "Hóa ra là chỉ bắt vật sống."
Anh lại thả tiếp hai túi đom đóm, quan sát một lát, phát hiện đầm hoa cũng không có liên tục đứng dậy bắt đồ, mà chỉ có một số lượng nhất định thôi. Ngoài ra thì khi bắt cũng có quy luật, đó là mỗi lần chỉ có thể bắt một thứ, ưu tiên thứ gần hơn, bắt xong mới lại bắt ra xa.
Vậy thì đơn giản hơn rồi.
Cả nhóm cấp tốc xếp thành hàng, mỗi người cầm hai túi đom đóm trong tay.
Phương Cảnh Hành đi đầu, vừa đi vừa thả đom đóm, tranh thủ lúc mấy đóa hoa còn đang bận rộn thì bước nhanh về phía trước.
Người phía sau học theo, chỉ cần đom đóm hơi giảm xuống là phải bổ sung ngay một bao, tóm lại không cho đám hoa này được nhàn rỗi. Nhìn bọn họ bắt vui đến quên cả trời đất, cả đám dần cảm nhận được lạc thú của việc trêu mèo.
Có điều đom đóm có thiết lập bay loạn, trong nhóm bọn họ có một người khá thảm, chết thật, vì chỗ đó đúng lúc không có đom đóm, thế là lập tức bị kéo lại.
Tình Thâm Trường Thọ bị đá ra khỏi phó bản, yếu ớt thở dài trên kênh: "Em nghĩ là vì mình quá đẹp trai nên bọn họ muốn giữ em lại chơi thêm chút nữa."
Cẩu Thịnh giội nước lạnh: "Chú nghĩ nhiều rồi, là do chú mày cặn bã quá nên tụi nó muốn giữ lại làm phân bón cho hoa đấy."
Tình Thâm Trường Thọ không phục: "Em chỉ đa tình mà thôi, sao mà khốn nạn bằng Tra được?"
Trá Tử: "Này nhé khốn nạn cũng phải có kĩ thuật cả đấy, kỹ thuật của tôi cao hơn cậu là cái chắc."
Ngô Đồng Già Nảy Mầm: "Chúc mừng, cuối cùng hôm nay cũng biết ai trong số hai người khốn nạn hơn rồi."
Hai phút sau, Ngô Đồng Già Nảy Mầm vừa nói "chúc mừng" đã theo gót Tình Thâm Trường Thọ, cùng tương phùng với y trong niềm vui sướng ở cổng vào phó bản.
Tình Thâm Trường Thọ chậc chậc: "A Mầm à, không nhìn ra đấy nha, hóa ra anh còn khốn nạn hơn cả Tra cơ à?"
Ngô Đồng Già Nảy Mầm nói: "Cút, anh mày là hi sinh vì nghĩa hiểu không, vì cứu đồng đội nên mới hi sinh!"
Anh ta vốn đứng sau lưng Thập Phương Câu Diệt.
Ban nãy lúc bọn họ đi qua đầm hoa thứ hai, anh ta nhìn thấy có đóa hoa chuẩn bị vươn tay với đại lão, nghĩ tới cái vận số rớt nước mắt kia, lại thấy đoạn đường chỗ đại lão cũng không có đom đóm, bèn nhào tới chặn trước mặt đại lão, thế nên mới bị bắt.
Anh ta nói: "Chú mày chết thì người ta chỉ có đốt pháo ăn mừng thôi, anh đây thì được hẳn khối bia kỷ niệm nhớ!"
Rồi anh ta hỏi trên kênh: "Mọi người thấy có đúng không?"
Khương Thần im lặng, không mở miệng.
Cậu đang đi thì thấy đồng đội nhào tới chịu chết, thật sự là không biết phải nói gì.
Nhưng Nho Sơ lại không mặn không nhạt cho một câu: "Bên cạnh tay cậu ta còn một con đom đóm, không thấy à?"
Ngô Đồng Già Nảy Mầm: "..."
Những người còn lại: "..."
Kênh nói chuyện tĩnh lặng mất hai giây, sau đó mọi người đều phì cười.
Cứ tưởng là hi sinh vì chiến hữu, ai ngờ chỉ là cứu một con đom đóm, chết chả để làm gì.
Người trong cuộc câm nín ngồi xổm trong góc, muốn yên tĩnh một chút.
Tình Thâm Trường Thọ đi qua ngồi xổm cùng anh ta: "Hay là đêm nay em hi sinh một chút an ủi anh nhé?"
Ngô Đồng Già Nảy Mầm: "Ngậm miệng đê."
Cổng phó bản toàn người là người, có người đến đánh phó bản, cũng có người đến để hóng hớt.
Mấy bang lớn biết hai vị đại lão đang đánh, tất cả đều phái người canh giữ, lúc này họ thấy người của Như Ý, lập tức truyền tin về.
Mấy vị bang chủ thử tính thời gian.
Trừ đi thời gian đánh phó bản thì người của Như Ý hẳn là vừa mới bắt đầu đánh [Chim trong lồng].
Vừa đánh đã chết hai người, hơn nữa còn là một vú em một Chiến Thần, đều là dạng thiết yếu trong đội ngũ, bọn họ lập tức yên tâm hơn một chút.
Quần chúng hóng hớt cũng phát hiện ra hai người kia.
Bọn họ không đến đây để đánh phó bản, chỉ đơn thuần đến hóng drama thôi, thấy thế đều rất kích động.
[Loa] Thần Tinh quan sát Duyên: Tin nóng hổi ---! Đội của đại lão đã có hai người chui ra [Screenshot]
[Thế giới] Mệt quá giải tán đi: Trông có vẻ buồn bực thế nhỉ?
[Thế giới] Rễ Bản Lam: Tôi thử tính thời gian rồi, lúc này hẳn là bọn họ vừa mới vào phó bản thôi mà?
[Thế giới] Hạt đậu cầu vồng: Xem ra tình huống không lạc quan cho lắm [ăn dưa]
[Thế giới] Dưa chín: Tối qua đến rạng sáng hôm nay tôi vẫn để ý suốt, mấy người kia gần như là vừa vào phát đã bị đá ra rồi.
[Thế giới] Tra nam cút ra: Cái phó bản này khó lắm à?
[Thế giới] Luận văn khó viết quá đi: Xong nhé, tôi cược là tối nay đại lão sẽ đánh xong.
[Thế giới] Mứt quả: Tôi cũng thế [thút thít]
[Thế giới] goooosleep: Đại lão cố lên, một phát ăn luôn đi!
[Thế giới] Tàng Thư: Đừng lo, hãy tin vào đại lão, lần trước cũng là chết gần hết nhưng vẫn qua đấy thôi?
[Thế giới] Thỏ chứ không phải vịt trụi lông: Lần trước là do tìm được bug, lần này chắc không hên thế đâu nhỉ?
[Thế giới] Mộc Kiều Nam: Thật ra thì như vậy mới là bình thường, khai hoang thì chết vài lần có sao đâu, có cái nào mà không khó chứ?
Bên ngoài thảo luận đến nhiệt liệt, người trong phó bản thì thả đom đóm thuận lợi qua được cả năm đầm hoa.
Khoảng cách từ cổng đến công trình kiến trúc màu trắng thoạt nhìn thì không xa lắm, nhưng đường nhỏ lại quanh co, không thể đi thẳng được. Bọn họ rẽ trái quẹo phải trong đầm hoa, cuối cùng cũng tới được cửa thứ hai.
Trước mắt là một cái đài phun nước hình tròn, nhưng không mở nước.
Trong hồ có một ít nước đọng, lấp lánh ánh vàng. Ở vị trí chính giữa có một bức tượng bằng vàng đứng sừng sững, tay cầm trọng kiếm, trông vừa hoa lệ vừa uy nghiêm.
Bọn họ đã bị cái đầm hoa kia lừa một lần, lần này bèn để Nho Sơ gọi rối ra dò đường, tránh cho đi được một nửa lại gặp phải bất ngờ.
Cũng may tượng đá chỉ là tượng đá, không phải thứ đồ chơi gì thất đức, cả đám đi theo con rối vòng qua đài phun nước, phát hiện đằng sau nó là một cái hành lang khúc khuỷu phủ đầy hoa đằng.
Trên hàng lang là từng hàng hoa đằng trắng, vàng, đen rũ xuống, cành của chúng rất dài, gần như chạm đất.
Cứ trong một khoảng thời gian nhất định là chúng sẽ đung đưa, tựa như rèm treo trước mắt, mĩ miều vô cùng.
"Đây là gió hướng Đông Nam Tây Bắc à? Bên nào cũng đung đưa thế này."
"Cá tiền là chạm vào sẽ chết."
"Ờm... Né chướng ngại vật à?"
"Không đi đường này thì sẽ thế nào?"
"Tôi cũng muốn biết."
Trong đội không chỉ có một người đang nghĩ về vấn đề này.
Bởi vì hai bên hành lang đều là thảm cỏ và những bụi hoa dại, trông vô hại cực kì. Có thảm cỏ đây lại không đi, sao cứ phải đâm đầu vào cái hành lang nhìn đã biết toàn bẫy?
Nho Sơ không nói gì, chỉ huy con rối đi tới.
Tất cả thấy con rối bước lên thảm cỏ, vừa mới đi được nửa bước, cả người nó đã bắt đầu chìm xuống, rồi dần chìm hẳn xuống đáy, không còn tung tích.
Cả đám: "..."
Vãi cả nồi đầm lầy ạ!
Không còn cách nào khác, chỉ có thể chấp nhận hiện thực thôi.
Nho Sơ lại gọi một con rối khác ra, giúp bọn họ dò đường.
Màu trắng là trói người, màu vàng là giảm tốc, màu đen trúng độc... Tóm lại chẳng cái nào tốt hết.
Mà lũ này còn là lắc lư đủ bốn phương tám hướng, ví dụ người chơi mà bị dính trói xong, sau đó sẽ bị dây leo màu đen hoặc màu vàng ở gần đó quất trúng, thảm càng thêm thảm. Chỉ bằng việc này thôi là biết sẽ có bao nhiêu đội ngũ ở cửa này gọi mẹ.
Khương Thần cẩn thận quan sát một hồi, phát hiện có mấy cái dù di chuyển thế nào cũng không né được, chắc chắn sẽ bị đánh trúng, thế là cậu bắt đầu thấy phiền phức, ngẩng lên nhìn độ cao của hành lang.
Những người còn lại cũng nhìn theo, thầm nghĩ... Hình như là trèo lên đó được? Nhưng mà phải có một người ở dưới đỡ chân.
Vương Phi Điểu là Chiến Thần, xung phong nhận việc: "Để em làm cho."
Những người còn lại đều không có ý kiến.
Người ở lại sẽ không thể bò lên được, bắt buộc phải đi qua cái hành lang, mà Chiến Thần máu dày, trúng chút độc cũng không sao.
Thế là Nho Sơ điều khiển con rối đứng trước cây cột, Vương Phi Điểu thì ngồi xổm cạnh con rối, ra hiệu cho bọn họ leo lên.
Cẩu Thịnh xung phong, giẫm lên vai Vương Phi Điểu rồi leo lên người con rối, lại giẫm lên vai con rối trèo lên nóc hành lang, đứng ở tầng cao nhất bước thử vài bước, nói với người ở dưới: "An toàn."
Mọi người bèn nối đuôi leo lên, chỉ để lại Vương Phi Điểu làm bạn với con rối.
Một giây sau, Nho Sơ thẳng tay điều khiển con rối nhảy xuống đầm lầy tự sát, đỡ cho hắn phải điều khiển ở trên, lãng phí thời gian. Vương Phi Điểu đang định vỗ vai con rối, thấy thế ai oán nhìn bang chủ nhà mình, một mình lẻ loi đơn côi bước lên cái hành lang bẫy chết cha.
Cậu nhóc né được vài cái đầu, lại không may bị màu trắng quét trúng, dính phải trói bị bất động.
Cả đám thấy thằng nhóc này lại sắp bị dây leo màu vàng quất cho một phát, Dật Tâm Nhân là Khu Ma Sư, bèn ngồi xuống thử ném cho cậu nhóc một chiêu xóa debuff qua khe hở trên trần, phát hiện thế mà lại được.
Vương Phi Điểu vội vàng nhảy ra: "Cảm ơn anh."
Dật Tâm Nhân đáp: "Cẩn thận một chút, kỹ năng của tôi làm lạnh rồi."
Vương Phi Điểu nói: "Vâng em biết mà."
Vừa mới nói xong cậu nhóc đã bị dây leo màu đen đánh trúng.
Bổn Cung Đẹp Nhất ở ngay phía trên lại mặc kệ cậu ta, nghĩ đợi đến lúc thằng bé dính nhiều debuff thì hẵng xóa rồi thêm máu, tránh cho lát nữa kĩ năng làm lạnh, lúc cần lại không có mà dùng.
Bọn họ bèn đi chậm lại để hỗ trợ Vương Phi Điểu.
Một lát sau, Phương Cảnh Hành đột nhiên nói: "Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?"
Khương Thần nghiêng tai nghe thử: "Tiếng nước à?"
Những người còn lại cũng ngừng to nhỏ, đồng loạt quay đầu.
Cả đám thấy cái đài phun đang bắn lên một dòng nước, phun vào bức tượng đá. Lớp phấn vàng trên bức tượng theo đó dần phai màu, để lộ người ở bên trong, hình như là còn sống.
Cùng lúc đó, Vương Phi Điểu ở dưới lại gào lên: "Má, lại đụng phải rồi."
Người ở trên câm nín.
Nho Sơ nói: "Cậu thử chạm thêm cái nữa đi."
Vương Phi Điểu không hiểu chuyện gì, nhưng rất nghe lời, chạm thử vào cái dây leo màu đen.
Người ở trên không chớp mắt nhìn ra sau, thấy cái đài phun lại bắn ra một dòng nước nhỏ, làm trôi đi một chút phấn vàng trên pho tượng.
Cả đám nhìn bức tượng đã sắp được giải phóng, thật sự hạn hán lời.
Đại Tiểu Thư à, chị chất chơi thật đó.
Tầm nhìn của Vương Phi Điểu bị chặn mất nên không thấy được chuyện gì xảy ra, hỏi lại: "Sao thế? Có muốn em chạm thêm cái nữa không?"
Người ở phía trên trăm miệng một lời: "Chú mày tốt nhất đừng có đụng vào nữa."
Vương Phi Điểu hỏi: "Sao thế ạ?"
Cẩu Thịnh nói: "Không thì sẽ có người đến nhặt xác chú mày đấy."
Vương Phi Điểu không hiểu gì: "... Dạ?"
Trá Tử dịu dàng nói: "Đừng hỏi nữa, tiếp tục tiến lên đi, nhớ phải chăm sóc bản thân nhé, đừng làm anh đau lòng nghe chưa."
Vương Phi Điểu không hỏi nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mà không thể nào không đụng vào được, cái cửa này thiết kế ra vốn là để người chơi va phải dây leo mà, chỉ khác là chạm nhiều hay chạm ít thôi.
Sau khi cậu nhóc tiếp tục va phải ba nhánh dây leo khác, người ở trên trơ mắt nhìn pho tượng xách theo thanh trọng kiếm, lên bờ.
"..." Người ở trên kêu lên: "Né dây màu trắng với vàng, mặc kệ dây màu đen, chạy mau!"
Vương Phi Điểu hỏi: "Sao thế ạ?"
Cùng lúc đó, dây leo ở dưới đồng loạt co lên, cuốn lấy nóc nhà, bao kín mọi kẽ hở, Dật Tâm Nhân và Bổn Cung Đẹp Nhất đang định tranh thủ xóa debuff và bơm máu cho Vương Phi Điểu nhận ra không dùng được kĩ năng nữa.
Vương Phi Điểu chỉ thấy tầm mắt bỗng khoáng đạt hẳn, còn đang ngơ ngác nhìn quanh, bỗng đối mặt với cái người đang tiến tới từ sau lưng, lập tức vãi chưởng một tiếng.
"Pho tượng" không thèm mở lời đã giơ thanh kiếm lên bổ xuống.
Người ở trên không giúp gì được, ngay cả nhìn cũng không thấy, chỉ có thể nghe được tiếng.
Hai phút sau, hệ thống đưa tới một dòng thông báo.
[Chiến đấu] Vương Phi Điểu tử vong.
Cả đám dành ra một phút mặc niệm.
Tin tức bên ngoài cũng được đổi mới tức thì.
[Loa] Thần Tinh quan sát Duyên: Tin mới ---! Lại có thêm một Chiến Thần của đội đại lão chui ra [Screenshot]
[Thế giới] Rễ Bản Lam: Đến mười phút chưa nhỉ?
[Thế giới] Nước mắt không đáng tiền: Hình như cũng tầm đó.
[Thế giới] Người Trong Gương: [ngọn nến]
[Thế giới] Tàng Thư: Bạn gì ở trên ơi, có bản lĩnh mở miệng như vậy rồi thì nói thêm mấy câu nữa đi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
[Thế giới] Đuổi một con hươu: Em biết em biết, em nghe bạn gay của em bảo là ải đầu tiên phải đánh cả chục con quái cùng một lúc, đánh tổng cộng năm đợt, vừa khó vừa tốn thời gian.
[Thế giới] Mứt quả: Thôi xong [thút thít]
[Thế giới] Tôi sẽ giạng chân cong eo: Thế là hết, hai Chiến Thần đều chui ra đếm số thế này thì [ngoáy mũi]
Mấy vị bang chủ đều biết cửa thứ nhất là những gì, lại thấy yên tâm hơn chút nữa.
Một bên ao quái nhỏ, một bên là ao chết, bắn pháo hoa, đi ở chính giữa, bò sát hàng rào... Bọn họ thử hết rồi, không cái nào dùng được.
Biện pháp tốt nhất hiện giờ là tìm được ra cả năm đầm hoa có quái, hi sinh một người một hơi kéo hết quái tới, tạo cơ hội cho đồng đội, thế mới tiết kiệm được thời gian.
Nhưng đây là khai hoang, các đại lão không thể vừa vào đã biết bên nào là ao có quái, chỉ có thể đánh thử.
Thấy game này có vẻ quá sức với đội của đại lão, bọn họ nghĩ mình chỉ cần đánh thêm vài lần nữa là có thể góp nhặt thêm kinh nghiệm, cách danh hiệu tiên phong gần thêm một bước.
Mấy vị bang chủ bèn kêu gọi trên kênh bang, những ai chưa đánh thì đều tập trung lại đi đánh một lượt.
Bang chúng nói: "Người thì đủ nhưng mà không đủ chủng tộc."
Từ cái phó bản ẩn lần trước là đã có thể đoán được, game thiết kế ra phó bản là để cho tất cả người chơi trong server đánh, với chức nghiệp thì không có nhiều điều kiện như vậy, nhiều lắm là giới hạn chủng tộc thôi.
Nhưng để tránh có vấn đề, mỗi lần đi đánh phó bản bọn họ đều tập hợp đủ cả ba tộc, nhưng giờ đang thiếu người.
Mấy vị bang chủ rất ôn hòa, khích lệ bọn họ: "Không sao, có lẽ là không có điều kiện chủng tộc đâu, mọi người đánh thử xem sao, có thêm một đội thì sẽ có thêm một phần hi vọng."
Thành viên trong bang nghĩ cũng đúng, bèn tập hợp người lại rồi đi.
Mà giờ phút này, đội "quá sức" nhao nhao nhảy xuống khỏi nóc hành lang.
Pho tượng giết người xong, có vẻ như cảm thấy trong hành lang rất sạch sẽ, bèn về lại vị trí cũ. Đám Khương Thần không cần phải đánh với bức tượng, thuận lợi thông qua cửa này, tiếp tục tiến lên, cuối cùng cũng đến được trước tòa nhà màu trắng.
Bọn họ đẩy cửa ra, hơi giật mình.
Trong phòng không có sàn nhà, nó đã bị đào rỗng.
Nóc phòng treo một chiếc đèn trần tinh xảo, cạnh cửa có một cầu thang xoắn ốc đi xuống dưới, giống như một tòa tháp nhưng chỉ có phần nóc lộ trên mặt đất, những phần còn lại được chôn sâu dưới lòng đất.
Cầu thang chỉ cho phép một người đi.
Cả đám xếp thành hàng, theo thường lệ để Nho Sơ gọi con rối ra dò đường, chậm rãi thuận theo bậc thang đi xuống dưới.
Một lát sau, chỉ thấy trên vách tường có khảm một cái tủ kính trưng bày, bên trong có một thanh niên mặc áo lông vàng óng đang đứng, cực kì tuấn tú.
Mọi người đứng lại.
Nho Sơ điều khiển con rối lượn qua lượn lại trước mặt gã, thấy gã không có bất cứ phản ứng gì, lại thử thả một kĩ năng tấn công vào trong tủ, thấy người con trai vẫn bất động thì mới yên tâm đi tới.
Kết quả là lúc Nho Sơ chỉ còn nửa bước chân nữa là đi qua, cửa tủ bỗng "xoạch" cái mở ra, người thanh niên bên trong thò chân ra đạp hắn bay xuống dưới.
Sau đó tủ kính lại đóng cái "xoạch", người con trai kia dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, đẩy bức tường sau lưng ra, tiêu sái rời đi.
[Chiến đấu] Nho Sơ tử vong.
Những người còn lại: "..."
Mặt dày quá thể đáng rồi!
Từ từ, chú mày có biết người chú vừa đạp xuống là ai không?
Lần sau hắn còn đến đây thì chắc chắn sẽ mang chú mày đi hầm!
Trên cầu thang là một bầu không khí tĩnh mịch.
Giọng điệu của Trá Tử hết sức vi diệu, mang theo chút không thể tưởng tượng nổi: "Khụ, hình như tôi có nghe thấy anh ấy kêu một tiếng 'a' ngắn ngủi."
Khương Thần: "Ừm."
Cẩu Thịnh: "Chắc là do bất ngờ quá không kịp đề phòng."
Bổn Cung Đẹp Nhất: "Nếu là tôi chắc bị dọa cho chết luôn."
Dật Tâm Nhân: "Ha ha ha ha ha..."
Phương Cảnh Hành cười hỏi: "Nên?"
Trá Tử lại càng thêm vi diệu: "Thì cảm thấy có chút... Ấy ấy, hiểu không?"
Nho Sơ đã chết lên tiếng trong kênh: "Chán sống rồi hả?"
Mấy người trong phó bản lập tức im thin thít, tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi có tổng cộng mười cái tủ trưng bày, chia ra làm ba loại, một loại là sẽ bất ngờ đạp người ta một phát, một loại là bọn họ phải đánh cho tàn phế mới đuổi được đi, loại cuối là sẽ bắt người vào trong tủ kính chơi đến chết.
Trá Tử và Bổn Cung Đẹp Nhất lần lượt bỏ mình trên con đường này, chỉ còn lại Dật Tâm Nhân, Cẩu Thịnh và hai vị đại lão.
Bọn họ đi xuống tầng cuối cùng, nhìn thấy Đại Tiểu Thư ngồi ở trên giường.
Váy áo diễm lệ của nàng ta đã được đổi sang màu đen, lớp trang điểm trên mặt cũng đậm hơn trước. Nàng ta lạnh lùng mỹ lệ ngồi trong căn phòng tối tăm, không nhúc nhích.
Kiến trúc của tòa nhà này, thay vì gọi là "tháp" thì có lẽ gọi là "lồng" sẽ chính xác hơn.
Tổng thể chiếc lồng chỉ có một tia nắng le lói trên đỉnh đầu, thật sự rất hợp với cái tên "Chim trong lồng*".
*Thật ra tên gốc của phó bản này là Tù Điểu, aka chú chim bị giam cầm.
Cẩu Thịnh đứng ở bậc thang cuối cùng: "Đánh không?"
Khương Thần nhìn Đại Tiểu Thư, sau đó ngẩng đầu nhìn lên nóc phòng.
Phương Cảnh Hành cười hỏi: "Anh muốn thử không?"
Khương Thần đáp: "Đi."
Dật Tâm Nhân hỏi: "Có ý tưởng gì à?"
Phương Cảnh Hành đi đi lại lại quan sát, sau đó chỉ vào một vị trí trong phòng: "Hai người ra kéo boss đi, kéo đến chỗ này là được."
Dật Tâm Nhân nói: "Ông nghĩ là tôi kéo nổi boss à?"
Phương Cảnh Hành nói: "Không cần quá lâu đâu, cố gắng cắn thuốc kiên trì một chút là được."
Dật Tâm Nhân nói: "Được, vậy hai người thì sao?"
Phương Cảnh Hành nói: "Bọn tôi vòng lại trên kia."
Anh tươi cười vẫy tay với bọn họ, đi theo Khương Thần trở lại cổng, tìm được vị trí thì ra hiệu cho hai người ở dưới bắt đầu.
Hai người kia nghe lời bắt đầu khai chiến, kéo boss đến địa điểm chỉ định rồi báo cho bọn họ.
Khương Thần và Phương Cảnh Hành lần lượt nhảy xuống từ cùng một vị trí.
Hai người ở dưới còn đang đau khổ chống đỡ, không rõ đại lão định làm trò gì.
Dật Tâm Nhân kêu: "Được chưa vậy, sắp chết rồi."
Vừa mới nói xong, một bóng người quen thuộc từ trên trời giáng xuống, không nghiêng không lệch rơi thẳng vào người boss, máu của Đại Tiểu Thư "uỳnh" cái mất 3/4.
Cẩu Thịnh: "..."
Dật Tâm Nhân: "..."
Hai người còn chưa kịp phản ứng thì một người khác đã theo sát phía sau.
"Uỳnh" thêm phát nữa, lượng máu của Đại Tiểu Thư lập tức về 0, ngay cả cơ hội để nộ cũng không có.
Cẩu Thịnh: "..."
Dật Tâm Nhân: "..."
Đại Tiểu Thư với thanh máu cạn kiệt cũng không chết mà tỉnh táo trở lại.
Váy áo màu đen trên người nàng vỡ vụn, để lộ màu sắc ban đầu. Nàng ta ngơ ngác nhìn bọn họ, nức nở hỏi: "Ta... Ta bị làm sao vậy?"
Ngài bị vật thể rơi từ trên cao xuống đập trúng đầu.
Mở ngoặc, hai cái.
Hai người đồng loạt nhìn nàng ta, không biết phải nói gì.
Cũng may Đại Tiểu Thư cũng không cần bọn họ phải trả lời, đảo mắt nhìn quanh: "Ta... Ta lại mất tỉnh táo rồi ư?"
Cẩu Thịnh: "Nàng ta có thiết lập hai nhân cách à?"
Dật Tâm Nhân: "Có thể lắm."
Người bên ngoài lại không rõ chuyện bên trong, chỉ biết hai vị đại lão cũng đã chui ra.
[Loa] Thần Tinh quan sát Duyên: Tin vỡ mặt----! Hai vị đại lão cũng ra ngoài ngắm cảnh rồi [Screenshot]
[Thế giới] Mứt quả: Tại sao chứ [khóc lớn]
[Thế giới] Thích mùa hè: Được rồi, lần này không giỡn nữa, tất cả giải tán đi.
[Thế giới] Dưa chín: Ừa, tui thấy chỉ còn Dật Tâm Nhân với Cẩu Thịnh thôi.
[Thế giới] Đuổi một con hươu: Thế là hết, nghe nói trình độ của phó bang chủ Như Ý với Cẩu Thịnh cũng tàm tạm, nhưng một cây làm chẳng nên non đâu.
[Thế giới] Nước mắt không đáng tiền: Giải tán giải tán đê, mai lại tới.
[Thế giới] Người Trong Gương: Ngày mai cố lên nhé ~
[Thế giới] Hạnh Thiên Thành: Đang khai hoang mà, chuyện thường thôi, đánh thêm vài lần nữa là được.
[Thế giới] Mộc Gia Tỏa: Đúng đấy, vì thật sự là phó bản này rất khó.
[Thế giới] Bạch Long Cốt: Mẹ nó tôi ghét nhất là đánh phó bản.
[Thế giới] Phi Tinh Trọng Mộc: Nghe nói đám Cô Vấn bỏ cuộc chơi rồi hả?
[Thế giới] Cô Vấn: Ờ.
Mấy vị bang chủ lên tiếng an ủi, con tim cuối cùng cũng được đặt xuống, dẫn thành viên trong bang đi đánh phó bản khác hoặc đánh đấu trường.
Cùng lúc đó, Đại Tiểu Thư ở trong phó bản khóc đủ rồi, để cảm tạ bọn họ đã đánh thức nàng ta, cũng không so đo với họ chuyện lúc trước, còn tặng bọn họ một đống quà cảm ơn, để bọn họ cút mau lên.
Thông báo lấp lánh ánh vàng lập tức bay lên: Chúc mừng người chơi Thập Phương Câu Diệt, Ám Minh, Nho Sơ, Dật Tâm Nhân, Cẩu Thịnh, Trá Tử, Vương Phi Điểu, Tình Thâm Trường Thọ, Bổn Cung Đẹp Nhất, Ngô Đồng Già Nảy Mầm đã vượt qua phó bản ẩn [Chim Trong Lồng]! Đạt được thành tựu người đầu tiên vượt ải!
Người chơi trên khắp server: "..."
Mấy vị bang chủ: "..."
Đậu má cái méo gì vậy!
____________________________________
Update dần nhé mọi người ~ Chương mới nhất sẽ được đăng trên wordp trước rồi mới về đây nha ~