Người Thổ Hỏa La mất mấy ngày mới dọn dẹp và tu sửa Vương đình xong, qua cơn sợ hãi thì bắt đầu thiết đãi yến tiệc long trọng. Chỉ có Phi Khấu Nhi chưa từng xuất hiện trên đại điện, ấn tượng mờ nhạt khiến người Thổ Hỏa La không chú ý đến, không ghi tên hắn vào danh sách chiêu đãi yến tiệc chính là ý của Tả Khanh Từ.

Sau ngày xảy ra xung đột, Phi Khấu Nhi không đến Dịch quán nữa, một mình sống ở trạch viện cũ. Mặc dù hắn không được người khác chào đón nhưng lại là người bội thu nhất chuyến đi này, Hầu phủ trả thù lao hậu hĩnh cùng với kỳ trân dị vực được ban thưởng khiến người khác nhìn thấy phải líu lưỡi.

Một nhóm sáu người tham gia buổi yến tiệc rực rỡ, lễ nghi long trọng không cần phải nói. Thổ Hỏa La Vương dẫn quần thần ra đón, vui mừng nhận lấy lễ vật mà Tả Khanh Từ dâng lên đồng thời đáp lễ rất dày. Thổ Hỏa La Vương và đám người bắt đầu độc thoại, nhiệt tình khen ngợi người Trung Nguyên vũ dũng, thấy bọn họ chào từ biệt thì tha thiết giữ lại, quân thần tán dương hết lời.

Là nữ tử duy nhất trong sáu người, Thẩm Mạn Thanh càng thu hút ánh mắt của người khác hơn.

Để tránh trở thành người nổi bật trong yến tiệc, nàng không mặc quần áo thanh lịch ngày thường mà đổi sang mặc Hồ phục rực rỡ như hải đường, đeo ngọc bội khuyên tai, điểm tô son phấn, môi đỏ tựa chu sa. Nàng vốn nổi danh với dung nhan tú mĩ, sau khi đổi trang phục càng thêm chói mắt, nhận được vô số ánh mắt hâm mộ.

Bình thường trong những buổi tiệc rượu thế này, người thu hút ánh mắt của người khác nhất chính là Tuyết Cơ mà Thổ Hỏa La Vương yêu sủng, lúc này có thêm một vị giai nhân Trung Nguyên đoan trang thanh lịch, lại có công lực bất phàm, dù nàng không rành ngôn ngữ Thổ Hỏa La thì những quan lớn quý tộc vẫn chen nhau bắt chuyện, kết thân lấy lòng. Ngay cả Thổ Hỏa La Vương cũng liên tục liếc nhìn nàng, thậm chí không để tâm đến mỹ nhân băng giá mặc hoa phục rực rỡ ở bên người.

Mỹ nhân tóc vàng một mình ngồi trên ghế, không hề có vẻ oán hận vì bị lạnh nhạt, đôi mắt xanh biếc lạnh lùng quan sát tỉ mỉ sáu người, ánh mắt nàng dừng trên người Thẩm Mạn Thanh lâu hơn, cuối cùng nhân lúc cả đại sảnh ồn ào không ai để ý, nàng nâng chén lên với Tả Khanh Từ, đôi môi hồng hào mang theo nụ cười bí ẩn, “Nhạc công thông minh, vì sao không nhìn thấy sơn ca biết bay của ngươi?”

Dù đã thay đổi gương mặt, Tuyết Cơ vẫn nhận ra thân phận của chàng thông qua giọng nói, Tả Khanh Từ đặt tay lên ngực, thi lễ lưu loát: “Đa tạ phu nhân đã chú ý đến nó, nó đã bay về Trung Nguyên rồi.”

“Để lại một con chim oanh kiều diễm?” Nụ cười trên đôi môi ngọt ngào càng thêm rực rỡ, ẩn trong đôi mắt xanh lam băng giá là một tia quỷ quyệt, “Quyết định này chưa hẳn đã chính xác, bệ hạ của ta thích nhất là những con chim nhỏ duyên dáng yêu kiều.”

Lòng Tả Khanh Từ đã sáng tỏ, nghiêng đầu nhìn trung tâm náo nhiệt của yến tiệc, “Phu nhân nói đúng lắm, ta quả thực đã phạm phải một sai lầm.”

Bạch Mạch đứng bên cạnh đám người Thổ Hỏa La Vương đang trò chuyện với Thẩm Mạn Thanh làm phiên dịch. Thổ Hỏa La Vương vô cùng nhiệt tình, bên dưới lớp kim quan hoa phục là vẻ hứng thú lạ thường. Tuyết Cơ nhìn chằm chằm nơi đó rất lâu, chợt nói, “Nhớ kỹ lời ngươi đã nói, tình hữu nghị giữa hai nước sẽ mang đến một chút trợ giúp đặc biệt.”

Mắt Tả Khanh Từ lóe lên tia sáng, giọng điệu vẫn khiêm tốn như cũ: “Phu nhân có nguyện vọng gì?”

Tuyết Cơ im lặng một lát, nhấp một ngụm rượu.

Một câu thì thầm khẽ lướt qua tai rồi biến mất giữa những tạp âm ồn ào, giống như pháo hoa chợt sáng rồi lụi tàn. Tả Khanh Từ hơi nhướng mày, một lát sau chàng chậm rãi mở miệng, “Ta hiểu tâm ý của phu nhân, nhưng đây chưa chắc đã là một lựa chọn chính xác.”

“Nếu như quyết định này là sai lầm…” Nụ cười trên dung nhan kiều diễm chợt tắt, đôi mắt xanh lam của Tuyết Cơ dần trở nên băng giá, lạnh lẽo giống như đáy biển sâu trăm trượng: “Nhạc công tuấn mỹ, có lẽ ngươi và chim oanh của ngươi sẽ không thể quay về Trung Nguyên được nữa.”

Kết thúc buổi tiệc rượu lộn xộn, bọn họ quay về Dịch quán, sau khi tiễn người Thổ Hỏa La đi, Tả Khanh Từ lập tức hỏi: “Chuẩn bị vật tư quay về đến đâu rồi?”

Vì bận rộn phiên dịch tiếng Thổ Hỏa La đến nửa đêm nên Bạch Mạch cảm thấy mệt mỏi rã rời, nhìn thấy vẻ mặt của chủ nhân, hắn bỗng rùng mình: “Trước mắt mới chuẩn bị được năm phần.”

Vẻ lo lắng và nghiêm nghị đan xen vào nhau, gương mặt tuấn tú trông rất đáng sợ, Tả Khanh Từ lạnh lùng nói, “Sáng sớm ngày mai, cửa thành vừa mở chúng ta sẽ lên đường ngay.”

Bạch Mạch cảm thấy bất thường, cẩn thận hỏi thăm: “Công tử, đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Là ta chủ quan.” Gương mặt tuấn tú không có một chút ý cười, lời nói lạnh lùng băng giá, “Chỉ sợ Thổ Hỏa La Vương sẽ không để cho chúng ta rời đi dễ dàng.”

Không thể xem thường chuyện này được, Bạch Mạch biến sắc: “Vì sao?”

Tả Khanh Từ im lặng một khắc, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Trải qua trận chiến trên đại điện, chắc chắn ông ta rất muốn bên cạnh mình có một mỹ nhân võ nghệ cao cường.”

Bạch Mạch ngạc nhiên vô cùng, “Ông ta nhắm trúng Thẩm cô nương?”

“Quả thực hôm nay nàng ta rất nổi bật.” Tả Khanh Từ khẽ khíu mày, “Là ta sơ suất, đáng lẽ ra ta nên bảo Phi Khấu Nhi hóa trang cho nàng ta.”

Nhớ đến thịnh tình dào dạt của quân thần Thổ Hỏa La trong bữa tiệc, Bạch Mạch muốn mắng người, hắn nói với vẻ căm tức, “Thổ Hỏa La Vương này vô sỉ quá mức, chúng ta cứu mạng của ông ta, thế mà ông ta lại lấy oán trả ơn.”

“Nơi đất khách xa xôi, chúng ta chỉ có vài người, lỡ như xảy ra chuyện gì thì Trung Nguyên cũng không có khả năng vì vậy mà khởi binh, chỉ có thể để mặc người Thổ Hỏa La tùy tiện.” Tả Khanh Từ không nhiều lời nữa, trực tiếp hạ lệnh: “Quân nhu không đủ thì thôi, chuyện quan trọng nhất lúc này là phải nhanh chóng rời khỏi đây, đến nguồn nước kế tiếp rồi bổ sung.”

Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Thương Vãn lách mình đi vào, sắc mặt tái xanh đè thấp giọng: “Dịch quán bị bao vây, xung quanh đều là trọng binh.”

Lục Lan Sơn vào theo sau, vẻ mặt căng thẳng: “Thương huynh phát hiện ra chuyện này, ta đi dò xét một phen, là nỏ vệ mặc giáp, hành động rất cẩn thận, không gây ra một chút tiếng động.”

Từ khách quý trong bữa tiệc đến những kẻ bị bao vây trong Dịch quán, thế cục xoay chuyển trong nháy mắt, người Bạch Mạch đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Đúng là không khéo, Thổ Hỏa La Vương bị ám sát nên kinh hãi quá độ, mấy ngày nay đã điều động giáp vệ cả nước về Vương đình, chỉ lệnh vừa ra bọn họ đã đến nhanh dị thường.

Thương Vãn đè nén cảm xúc, cười lạnh lẽo: “Xem ra bọn họ muốn biến chúng ta thành Thục vực Tam Ma.”

Đã đến bước này, tình cảnh của bọn họ không hề tốt lành, vẻ mặt Lục Lan Sơn âm trầm như nước: “Ta đã thông báo cho Ân huynh, hắn và Thẩm cô nương sẽ đến đây ngay.”

Một lát sau, Ân Trường Ca và Thẩm Mạn Thanh sánh vai nhau bước vào, giận dữ tràn lan trong đáy mắt Ân Trường Ca, hắn mở miệng hỏi trước: “Người Thổ Hỏa La có ý gì thế? Bọn họ định qua cầu rút ván, có mới nới cũ?”

Gương mặt Thẩm Mạn Thanh trắng bệch, trên môi vẫn còn vết son, nàng bình tĩnh nói, “Ta không hiểu, nếu họ đã có ý giết chúng ta thì sao lại mở tiệc chiêu đãi? Chúng ta cũng không phát hiện ra điều gì bất thường trong bữa tiệc.”

“Có lẽ bọn họ muốn chúng ta buông lỏng cảnh giác.” Lục Lan Sơn cũng cảm thấy khó hiểu, lẩm bẩm nguyền rủa: “Sớm biết Thổ Hỏa La Vương âm độc như thế, chúng ta nên để Tam Ma làm thịt ông ta mới đúng.”

Tả Khanh Từ nhìn qua khung cửa sổ, bên ngoài là bóng đêm u ám, chàng trầm tư một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Mệnh lệnh mà bọn họ nhận được có lẽ là vây khốn chúng ta, tạm thời bọn họ sẽ không tấn công. Nếu như ta đoán không sai thì tối nay sẽ không xảy ra chuyện gì, sáng sớm ngày mai tất có sứ giả đến truyền lời.”

Bốn người liếc nhìn nhau, đều cảm thấy khó hiểu, Ân Trường Ca hỏi: “Sứ giả đến nói gì? Sao công tử xác định được bọn họ chỉ vây mà không công?”

Tả Khanh Từ không nói thêm gì nữa, “Đoán nhiều vô ích, đến lúc đó sẽ biết.”

Đúng như Tả Khanh Từ dự đoán, đêm nay trôi qua yên bình.

Ngoại trừ Tả Khanh Từ thì không có ai dám ngủ, hàng ngàn mũi tên đang ẩn trong đêm tối thủ thế chờ đợi mệnh lệnh, áp lực cực lớn khiến người người không thở nổi. Rạng sáng, Thương Vãn ẩn nấp chạy ra ngoài nhìn quanh một vòng, những chiếc nỏ lớn che phủ mấy con đường khiến lòng người nguội lạnh như tro tàn.

Giờ Tỵ, lễ quan đứng ngoài cửa lớn của Dịch quán tuyên đọc chiếu chỉ của Thổ Hỏa La Vương, lúc này tất cả mọi người đều biết nguyên nhân bị vây khốn.

Ân Trường Ca vỗ bàn đứng dậy, ánh mắt sục sôi lửa giận, “Tên hôn quân này lại dám mơ ước sư tỷ!”

Mặc dù người Thổ Hỏa La nhân lúc đêm khuya vây khốn bọn họ, hành động nham hiểm độc ác nhưng lời lẽ trong chiếu chỉ lại vô cùng uyển chuyển khách sáo. Trong chiếu chỉ nói muốn dùng vàng bạc đổi lấy mỹ nhân, thậm chí còn hứa hẹn chỉ cần Thẩm Mạn Thanh ở lại Vương đình, chắc chắn sẽ được yêu thương quý trọng, tuyệt đối không thua kém Tuyết Cơ, đồng thời những người còn lại cũng được ban hậu hĩnh, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi hành rời đi.

Gương mặt thanh tú của Thẩm Mạn Thanh không còn chút máu, bàn tay nắm chặt đến mức trắng bệch, người cứng đơ không nói một lời.

Lục Lan Sơn khó nén được cơn giận dữ: “Đúng là khinh người quá đáng, bọn chúng nghĩ chúng ta là ai!”

Mặt mày Thương Vãn âm u, nói: “Điều kiện đã rất rõ ràng, hoặc là giao người, hoặc là cùng chết. Đây là địa bàn của người Thổ Hỏa La.”

Ân Trường Ca chợt im lặng, hơi thở lạnh lẽo ngưng tụ như sấm sét kéo về: “Thương huynh nói lời này là có ý gì?”

Lục Lan Sơn không đồng ý nhìn thoáng qua Thương Vãn, mày rậm nhíu lại: “Ân huynh yên tâm, chúng ta quyết không để người Thổ Hỏa La được như mong muốn. Cho dù Lục mỗ bất tài, cũng không đến nỗi bán nữ tử để cầu sinh, huống chi người đó là Thẩm cô nương. Nếu làm như vậy thì sau này làm gì còn mặt mũi nào đặt chân trong chốn giang hồ.”

Ân Trường Ca tức giận đến độ lồng ngực đau nhức, trong lòng sục sôi ý định rút kiếm ra uống máu quân thần Thổ Hỏa La, “Không cần ba ngày, cho ta một ngày ta sẽ đánh vào Vương đình, giết sạch những tên cầm thú kia.”

Thương Vãn ngồi một mình trong góc, hai tay ôm ngực lạnh lùng nói: “Ra khỏi Dịch quán được rồi hãy nhắc đến chuyện giết người cũng không muộn. Hỏa công, nỏ lớn lại thêm giáp vệ, dù là Thục vực Tam ma cũng chỉ chống đỡ được một đêm.”

Đôi mắt đẹp của Thẩm Mạn Thanh hiện lên vẻ quyết tuyệt thê lương, nàng cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: “Không thì cứ đồng ý trước, chờ các vị thoát thân, ta ở Vương đình sẽ chớp thời cơ bắt cóc Thổ Hỏa La Vương để ra khỏi thành.”

Ân Trường Ca bác bỏ không chút suy nghĩ: “Muốn ta bỏ sư tỷ lại mà đi trước, ta thà chịu cảnh vạn tiễn xuyên tim!”

Lục Lan Sơn cũng không đồng ý: “Đã cùng đi thì tất nhiên phải cùng về.”

Cơ mặt Thương Vãn kéo căng, dường như hắn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt của mọi người lại nuốt xuống, một lúc sau mới nói: “Hoặc là chúng ta trá hàng, tranh thủ cơ hội bắt cóc Thổ Hỏa La Vương.”

So với bốn người đang rầu rĩ, Tả Khanh Từ tỉnh táo dị thường, bình tĩnh nói: “Không có khả năng, trải qua biến cố vừa rồi chắc chắn Thổ Hỏa La Vương sẽ đề phòng cẩn thận.”

Lục Lan Sơn đồng ý với chàng: “Không sai, dù Thẩm cô nương cam nguyện vào cung, đối phương cũng sẽ tìm cách khống chế cô nương. Bọn chúng có thể sẽ sử dụng dược thảo hoặc là cơ quan dụng cụ tra tấn, đến lúc đó Thẩm cô nương sẽ giống như chim sa vào lưới, khó mà thoát được.”

Gương mặt Thẩm Mạn Thanh càng lúc càng trắng bệch, bờ vai mảnh khảnh run nhè nhẹ.

Ân Trường Ca đau khổ trong lòng, một tay vịn bờ vai mềm mại của nàng, trấn an: “Dù có liều cái mạng này, đệ cũng không để sư tỷ bị người ta ức hiếp!”

Bạch Mạch đột nhiên nhớ ra: “Chưa chắc đã hết hi vọng, Phi Khấu Nhi không ở trong Dịch quán, có lẽ…”

“Chỉ là một tên trộm thì làm được gì? Bên ngoài là giáp vệ tinh nhuệ nhất Thổ Hỏa La.” Thương Vãn thấp giọng hừ một tiếng, sau khi lạnh lùng chế giễu thì đột nhiên nảy ra suy nghĩ: “Không phải hắn từng đóng giả ca nữ sao? Nếu như hắn đồng ý vào cung thay Thẩm cô nương, có lẽ sẽ… “

Chưa nói hết câu, tất cả mọi người đã hiểu ẩn ý bên trong. Nếu Phi Khấu Nhi hóa trang thành Thẩm Mạn Thanh, có lẽ sẽ giấu diếm được nhất thời, nhưng dù sao hắn cũng không phải nữ tử, bị phát hiện chỉ là chuyện sớm muộn, đến lúc đó sẽ có đi không về.

“Không được!” Ân Trường Ca bất ngờ bác bỏ, nói chắc như đinh đóng cột, “Sư tỷ và… ai cũng không thể vào cung! Nếu có người khăng khăng bức bách thì hãy hỏi trường kiếm trong tay ta trước đã!”

Thương Vãn cười lạnh: “Cái gì cũng không được! Thẩm cô nương là chí bảo trong lòng ngươi thì thôi, chẳng lẽ phi tặc kia cũng không đi được? Ân huynh quả là hiệp nghĩa, không biết có thể chịu được mấy mũi tên của nỏ lớn?”

Một tiếng ‘ông’ khẽ vang lên, lưỡi kiếm bất ngờ vẽ thành cầu vồng, Thương Vãn đã không còn ở chỗ cũ. Hắn lùi về góc tường phía xa nhất, bàn tay đặt lên vỏ đao, cơ thể căng cứng, gương mặt tràn ngập ý giết chóc.

Ân Trường Ca rút kiếm ra nhưng không tấn công, mũi kiếm chỉ xuống đất, ánh mắt lạnh lẽo như băng, nói từng chữ một: “Ai có ý định quỳ gối cầu được sống với người Thổ Hỏa La thì hãy tự đi. Nếu có người khăng khăng ép buộc bạn bè đi vào chỗ chết, Ân Trường Ca ta… tất lấy kiếm chém!”

Chỉ trong chớp mắt, hai người đã giương cung bạt kiếm, hoàn toàn xé rách lớp vỏ hòa thuận, bầu không khí trở nên đông cứng.

Giằng co nửa ngày, Lục Lan Sơn ho một tiếng, đứng giữa hai người khuyên giải, “Ân huynh yên tâm chớ nóng vội, Thương huynh cũng đừng nhắc lại chuyện đó, bất kể thế nào chúng ta cũng nên cùng tiến cùng lùi. Lúc này mà tranh chấp nội bộ thì không có ích lợi gì, trái lại còn khiến người Thổ Hỏa La chê cười.” Để làm dịu bầu không khí, Lục Lan Sơn im lặng một lát rồi cười ha hả: “Huống hồ ý định này vốn không thể biến thành sự thật. Với tính tình của người kia, nếu biết Dịch quán đã bị bao vây, chỉ sợ hắn đã nhân lúc loạn lạc chạy trốn trước tiên.”

Một lát sau, Thương Vãn thở dài một hơi, buông bàn tay đang nắm chắc chuôi đao xuống, Ân Trường Ca cũng thu kiếm vào vỏ, hai người đều không nói gì nữa.

Mọi chuyện rơi vào cảnh bế tắc không có cách nào phá giải, căn phòng hoàn toàn im lặng.

Tả Khanh Từ trầm mặc chưa từng có, dù Ân Trường Ca và Thương Vãn trở mặt thành thù, suýt nữa hướng mũi dao vào nhau, Tả Khanh Từ cũng không khuyên can. Đến lúc này chàng mới mở miệng, trong giọng nói có nhiều thêm một tia lạnh lẽo: “Dịch quán bị bao vây là chuyện lớn, chắc chắn đã truyền khắp đầu đường cuối ngõ. Lạc huynh nhất định sẽ đến đây dò xét, chỉ cần thời cơ thoả đáng, truyền lời cũng không khó lắm.”

Người bên ngoài vẫn chưa phát hiện ra điều gì, Bạch Mạch sợ đánh động bọn họ, thận trọng hỏi: “Công tử muốn truyền lời gì?”

“Bảo hắn đi tìm Tuyết Cơ, nữ nhân kia đã có chỗ cầu, tất sẽ trợ giúp. Tất cả mọi việc đều do Lạc huynh tự mình quyết định, nếu thuận lợi rời khỏi đây, tiền thù lao tăng thêm ngàn lượng.” Ánh mắt Tả Khanh Từ ẩn chứa tia sáng kỳ dị, và cả vẻ dửng dưng ngông cuồng, “Nếu như thực sự không có cách nào rời khỏi… tất cả mọi người không cần quay về Trung Nguyên.”

Tay chân Bạch Mạch lạnh buốt, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.

Hết chương 22.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play