Bốn cao thủ ác đấu rất lâu, đại điện trang nghiêm của hoàng cung Thổ Hỏa La bị sụp nửa bên, cuối cùng ma đầu cũng trở thành vong hồn dưới lưỡi kiếm, cuộc phản loạn bị dẹp yên hoàn toàn.

Trải qua cuộc nổi loạn của Đoạn Diễn, Vương đình Thổ Hỏa La bị tổn thất nặng nề, Tể tướng đột tử, triều thần hoảng sợ, thị vệ tử thương vô số kể.

Đợi mọi chuyện kết thúc, Tả Khanh Từ tiết lộ thân phận Sứ giả Trung Nguyên, nói rõ bởi vì Đoạn Diễn đánh cắp bảo đồ nên mọi người đuổi theo truy tìm. Bọn họ cảm thấy Đoạn Diễn lòng lang dạ thú, mơ ước Vương đình Thổ Hỏa La nên mới cùng nhau vào cung giúp đỡ.

Sau một thoáng ngạc nhiên chấn động, Thổ Hỏa La Vương cảm thấy may mắn vô cùng, sai người gọi Lễ quan đến, Lễ quan vẫn còn hoảng loạn đưa nhóm dũng sĩ đến Dịch quán, bất kể họ có yêu cầu nào cũng đồng ý, thái độ cung kính cực điểm.

Mấy người họ ít nhiều đều bị thương nhưng cảm xúc vẫn dâng trào như cũ, hào hứng trò chuyện đến tận nửa đêm. Ba mươi năm trước, cao thủ võ lâm vây giết Thục vực Tam Ma người chết thảm người trọng thương, hôm nay bốn người họ lại toàn thân trở ra, một người cũng không hao tổn, trên người chỉ có vài vết thương nhỏ, đây quả là một kỳ tích.

Nói về trận chiến chấn động lòng người kia, Lục Lan Sơn tán thưởng, “Suy cho cùng cũng là nhờ khoái kiếm của Ân huynh lợi hại, chỉ một kiếm đã chém đứt một tay của ma đầu.”

Vừa cùng nhau trải qua sinh tử, Ân Trường Ca khiêm tốn hơn ngày thường rất nhiều, đồng thời cảm thấy may mắn, “Nếu không có đoản kích Lục huynh kiềm chế thì sao ta có cơ hội ra tay. Nhờ có Thương huynh chịu thiệt thòi ẩn nhẫn rất lâu, một chiêu đã thành công, nếu không để song ma liên thủ thì kết cục khó mà lường được.”

Thương Vãn xóa tan vẻ âm trầm thường ngày, gương mặt không giấu được vẻ hân hoan đắc ý.

Thẩm Mạn Thanh bị thương ở tay không nhẹ, vì đau đớn mà dung nhan tái nhợt, nghe vậy thì cười nói: “Tất cả nhờ vào diệu kế của công tử, mượn trọng binh của Thổ Hỏa La xua hổ nuốt sói, tru diệt người thứ nhất, khiến cả tinh thần và thể xác của kẻ địch đều mệt mỏi; sau đó lại mượn sức của Tuyết Cơ ẩn nấp trong cung, dùng Đoạn Diễn làm mồi nhử giết được một người trong đó, nhờ đó mà mới giữ vững được cục diện.”

Mọi người đều gật đầu đồng ý, Tam Ma mất một mà còn gian nan như vậy, nếu vào lúc bọn họ sung sức dùng cứng đối cứng, không biết tình cảnh sẽ thảm thiết cỡ nào.

Sau cơn vui sướng, Lục Lan Sơn cảm thấy hơi tiếc nuối vì mọi chuyện không được hoàn hảo: “Đáng tiếc tìm khắp nơi cũng không tìm thấy xác của Đoạn Diễn, không biết có phải tên tặc tử kia lại chạy trốn rồi không?”

Lúc ấy ở trong đại điện cực kì hỗn loạn, bốn người tập trung chiến đấu, kết thúc chém giết thì lại gặp cảnh đại điện sụp đổ, không ai có thời gian để ý xem Đoạn Diễn ngã xuống ở đâu.

Ân Trường Ca không để tâm quá nhiều vào chuyện này: “Hắn đã bị Bạch Mạch điểm trúng huyệt đạo, nhất định trốn không thoát, chắc là bị mái nhà sụp xuống đập trúng, thi thể lẫn vào số xác chết ở hiện trường khó mà phân biệt được thôi.”

Lục Lan Sơn nghe thấy có lý, cười một tiếng rồi bỏ qua không suy nghĩ nữa.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Bạch Mạch thông báo xong thì đẩy cửa đi vào, có một người đi ở đằng sau, chính là Phi Khấu Nhi. Không gian trở nên im lặng trong nháy mắt, không ai nói chuyện, bầu không khí trở nên kỳ lạ, niềm hứng khởi đang dâng trào bỗng hóa thành cơn trầm mặc.

Tả Khanh Từ đang đắp thuốc băng vết thương cho Thẩm Mạn Thanh, chỉ có ánh mắt của chàng bình thản như thường, “Hôm nay Lạc huynh đi nơi nào? Sao không ở trong đại điện?”

Dường như Phi Khấu Nhi không cảm nhận được sự bài xích mơ hồ của mọi người hoặc có lẽ dù cảm nhận được hắn cũng thấy không quan trọng, “Ta thấy Tam Ma chỉ còn sót lại một người, thắng lợi đã nằm trong tầm tay nên về trước nghỉ ngơi.”

Tả Khanh Từ im lặng một khắc rồi mỉm cười nói: “Thì ra là thế.”

Thấy phi tặc hoàn toàn không có vẻ xấu hổ, xem chuyện lâm trận bỏ chạy là một lẽ đương nhiên, Thương Vãn nở nụ cười lạnh lùng.

Lục Lan Sơn cũng giận quá hóa cười, tính tình ông rộng rãi phóng khoáng, mặc dù giọng nói mang theo ý trách cứ nhưng trong lòng lại không quá để ý: “Ta và Ân huynh, Thương huynh, Thẩm cô nương ai nấy đều bị  thương, hao hết khí lực mới may mắn đắc thắng, ngươi thì rất tốt, lúc gặp nạn chẳng thèm ngó ngàng đến chúng ta, xoay đầu bỏ chạy trước.”

Ân Trường Ca và Thẩm Mạn Thanh đều trầm mặc.

Phi Khấu Nhi cũng không giải thích, khẽ gật đầu: “Chúc mừng, về Trung Nguyên nhất định sẽ được ban thưởng hậu hĩnh.”

Thương Vãn cười hừ, âm dương quái khí trào phúng, “Nào mơ mộng gì phần thưởng hậu hĩnh, chỉ không muốn cõng thanh danh tham sống sợ chết mà thôi.”

Vết thương ở cánh tay được băng bó xong, Thẩm Mạn Thanh mỉa mai, “Nội thương của Thương huynh không nhẹ, không cần nhiều lời với người không liên quan.”

Phi Khấu Nhi vốn không thích nói nhiều, thoáng trầm mặc rồi đột nhiên đáp trả một câu, “Đã có người tài ba, chẳng lẽ còn cần kẻ trộm xông lên chém giết.”

Phi Khấu Nhi quả thực xa cách với mọi người, mối quan hệ giữa bọn họ không quá hòa thuận nhưng câu đáp trả này vô cùng chói tai, ngay cả Lục Lan Sơn nghe thấy cũng cảm thấy không vui.

Ân Trường Ca muốn nói lại thôi, mày kiếm nhíu rất sâu, thấp giọng nói, “Sao lại nói như vậy? Dù bây giờ ngươi… cũng không nên khoanh tay đứng nhìn, chung quy cũng là…”

“Suy cho cùng chúng ta cũng có tình nghĩa đồng hành, nên hợp sức ứng đối mới phải. Cũng may mọi chuyện đã xong, không cần nhắc đến người nhát gan không dám tiến lên.” Dù khinh bỉ và chán ghét phi tặc bao nhiêu thì lời nói của Thẩm Mạn Thanh cũng không có nửa phần thô tục, nàng quay sang nói với Ân Trường Ca, “Tuy chúng ta vất vả nhưng rốt cục cũng không làm mất mặt võ lâm Trung Nguyên, cũng xem như có câu trả lời với Hầu phủ và sư môn.”

Phi Khấu Nhi vốn hờ hững đột nhiên trào phúng, “Thanh danh của Chính Dương Cung đúng là không thể tổn hại, may mắn còn có Thiên Đô Song Bích.”

Gương mặt thanh tú của Thẩm Mạn Thanh trầm xuống, vẻ mặt băng giá như sương, lạnh lùng chê trách: “Ngươi có tư cách gì nói bản môn? Nhìn dáng vẻ này của ngươi đi, quả thực là chẳng cần gì mặt mũi!”

Trong mắt người khác Thẩm Mạn Thanh luôn điềm đạm dịu dàng, nàng đột nhiên mỉa mai sắc bén như vậy khiến mọi người đều cảm thấy bất ngờ.

“Sư tỷ!” Người quát lên cắt ngang câu chuyện là Ân Trường Ca, dường như hắn có vô số lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ thấp giọng, “Đừng nói nữa.”

Thẩm Mạn Thanh nhìn Ân Trường Ca, giọng điệu vẫn sắc bén như cũ, “Nói thì đã sao? Những việc hắn làm ngày thường có khiến người ta tôn trọng không? Trong căn nhà này có ai chịu làm bạn với hắn?”

Ân Trường Ca trầm mặc.

Phi Khấu Nhi nhìn quanh một vòng, chẳng buồn đáp lời, trực tiếp quay người rời đi, hắn vốn không nghỉ ngơi ở Dịch quán, tối nay đến đây chỉ để tìm hiểu thực hư.

Dù chẳng ai thích phi tặc, nhưng người công khai chê trách hắn ở ngay trước mặt mọi người lại là Thẩm Mạn Thanh, ai nấy đều cảm thấy quái lạ. Phi tặc rời đi, bầu không khí trở nên mờ mịt, Ân Trường Ca đứng dậy đi về phòng của mình, những người khác cũng đường ai nấy đi.

Những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay khiến người người mệt mỏi, đến khi trong phòng chỉ còn sót lại một chủ một tớ, không gian cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Trên bàn bày Cẩm Tú Sơn Hà Đồ, núi non sông ngòi được vẽ chi tiết trên tấm lụa trắng mềm mại lọt vào tầm mắt, Tả Khanh Từ liếc mắt ra hiệu cho Bạch Mạch thu vào. Bạch Mạch nhanh chóng cuốn gọn lại, giọng nói bỗng nhẹ nhõm đi rất nhiều, “Đồ đã tìm được, Đoạn Diễn cũng đã đền tội, chi bằng công tử nghỉ ngơi ở đây thêm vài ngày, đi thăm thú phong cảnh Thổ Hỏa La.”

Tả Khanh Từ dựa vào giường nhắm mắt nghỉ ngơi, đầu ngón tay khẽ bóp mũi, chàng không đặt cung biến xảy ra ban ngày ở trong lòng nữa, lúc này chỉ nghĩ đến những chuyện tiếp theo, “Còn có một trận chiến trên quan trường nữa. Vài ngày nữa chắc chắn sẽ được tuyên triệu, nhớ chuẩn bị lễ vật dâng tặng cho Thổ Hỏa La Vương thỏa đáng, đến lúc đó dâng lên đồng thời từ biệt luôn.”

Bạch Mạch ngẩn người, cảm thấy mọi chuyện hình như hơi vội vàng, “Mùa đông rét buốt vừa qua, băng tuyết mới bắt đầu tan, đường đi chỉ toàn vũng bùn lầy lội, sao công tử không chờ thêm một thời gian rồi hãy lên đường?”

Tả Khanh Từ hờ hững nói, “Thổ Hỏa La Vương cố chấp tự phụ, ở lâu sợ sẽ sinh biến, không nên ở thêm. Ngươi hãy chuẩn bị sẵn lương khô, đồ ăn thức uống và những vật tư cần thiết, một khi đầy đủ thì nhanh chóng khởi hành, đến A Khắc Tô rồi nghỉ ngơi dưỡng sức. Nhân tiện thông báo cho những người khác, gần đây không nên đi ra ngoài, ở trong Dịch quán dưỡng thương, để tránh người Thổ Hỏa La sinh ra những lo lắng không cần thiết, gây trở ngại cho chúng ta.”

Cục diện vừa mới ổn định đã phải lên đường quay về, công việc cần làm quả thực không ít, Bạch Mạch vâng lệnh, vừa tính toán vừa không nhịn được nói, “May mắn là mấy vị này đều chỉ bị thương nhẹ, cưỡi ngựa không vấn đề gì. Nếu Phi Khấu Nhi không lâm trận rút lui thì hôm nay chắc chắn càng thêm thuận lợi.”

Tả Khanh Từ nghe vậy thì cười như không cười, lời nói sâu xa, “Có lẽ khi ấy hắn cũng rất bận rộn.”

Bạch Mạch cảm thấy khó hiểu, “Không phải hắn trốn về sao, bận bịu gì chứ?”

Tả Khanh Từ ung dung nói, “Nghe nói bảo khố của Vương đình Thổ Hỏa La có năm tầng khóa, chỉ cần sơ sảy một chút sẽ bị nhốt ở bên trong. Ta rất tò mò không biết hắn đi vào trong đó như thế nào.”

Bạch Mạch trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau mới tiêu hóa được chuyện này: “Công tử nói hắn thừa dịp bạo loạn đi vào bảo khố?”

“Đã đến đây sao hắn có thể tay không ra về, hôm nay Vương đình đại loạn, canh phòng lỏng lẻo, đây chính là cơ hội trời cho.” Tả Khanh Từ khép hờ mắt, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị: “Lúc vào cung hắn ghi nhớ đường đi và bố trí canh phòng, sau đó nhất định đã âm thầm chui vào nhiều lần, lợi dụng lúc Đoạn Diễn gây rối ở hoàng cung đi ăn trộm, người Thổ Hỏa La có tìm thế nào cũng không tìm đến đầu của chúng ta.”

Bạch Mạch cảm thấy khó tin, lúng ta lúng túng hỏi, “Sao công tử đoán được?”

“Trước khi mang da sói vào cung, ta đã cho hắn xem bản đồ Vương đình mua của một người hầu trong cung, sau thời gian một nén hương ta bảo hắn dựa vào trí nhớ vẽ lại tấm bản đồ đó.” Tả Khanh Từ nở nụ cười trầm thấp, gương mặt hiện lên vẻ khen ngợi, “Bản đồ hắn vẽ ra có thêm hai đường mòn bí mật, hiển nhiên đã nắm rõ Vương đình như lòng bàn tay. Hơn nữa, theo những gì ám điệp trình báo, hắn thường lê la ở những tửu quán đông khách, mà khách ở đây có phân nửa là thị vệ và tướng lĩnh bảo vệ trong cung. Ngoại trừ bảo khố Thổ Hỏa La nổi danh Tây Vực, ta thực sự không nghĩ ra còn có đồ vật gì đáng để hắn hao tâm tổn trí như vậy.”

Bạch Mạch suy nghĩ cẩn thận từ đầu đến cuối, chờ hiểu rõ lại cảm thấy ấm ức, “Công tử không để bụng sao? Hắn bỏ qua chuyện chính đi ăn trộm, lỡ như ở đại điện có gì sơ xuất thì phải làm sao?”

“Ta đã tính toán chu toàn, sao có thể có sơ xuất? Bốn cao thủ không bắt được hai kẻ địch đang mệt mỏi mới là chuyện lạ. Dù bọn họ nổi danh hung ác thì cũng chỉ là hai lão già đã ngoài bảy mươi, huống hồ còn bị Đoạn Diễn làm vướng víu tay chân.” Tả Khanh Từ chống một tay bên má, không để tâm nói, “Phi Khấu Nhi vốn đến vì tiền thù lao, những chuyện hắn làm đã vượt qua kỳ vọng của ta, không nên khắt khe với những chuyện khác.”

Bạch Mạch ngậm miệng, đấu tranh nói, “Nhưng tâm tư của tên phi tặc này quá sâu, làm việc cũng không có nghĩa khí.”

Tả Khanh Từ mỉm cười, một lát sau mới mở miệng, lời nói lạnh nhạt xen chút mỉa mai: “Trên đường đi các ngươi khinh bỉ và thường xuyên trào phúng hắn, đối xử như thế mà còn muốn hắn phải có nghĩa khí?”

Bạch Mạch triệt để ngậm miệng.

Hết chương 21.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play