Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 73: Nhập học.
Nguồn dịch: Dịch giả - truongcaca
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
- Ha ha! Vu Thiên à, có điều cậu không biết rồi. Tôi biết cậu muốn trở thành một tông sư võ học chân chính, thế nhưng cậu biết không? Nếu muốn trở thành tông sư võ học, không chỉ cần công phu cao thâm, mà phải có sự trầm tĩnh cùng tri thức phong phú, thiếu một điều trên cũng không thể được. Hơn nữa cậu bây giờ đang còn trẻ, còn có thời gian học hỏi, cho nên tôi muốn để cho cậu và Thư Nhã cùng đi học đại học Trung Hoa, bởi vì ở đó có một khoa tên là triết học xã hội, nó dạy rất nhiều vấn đề , tôi nghĩ nó rất thích hợp cho người giống như cậu học hỏi, cậu nghĩ sao?
Tần Vĩnh Phú biết giấc mơ của Vu Thiên chính là từng bước trở thành người mạnh nhất, trở thành ngôi sao bắc đẩu trên bầu trời võ thuật, cho nên ông ta muốn cho Vu Thiên học ngành triết học xã hội của đại học Trung Hoa. Mặc dù nói cánh cửa đại học Trung Hoa rất kín, nhưng tại xã hội này chỉ cần có tiền căn bản chuyện gì mà không xong. Mà đối với kẻ có tiền phàm là chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì chẳng cần phải nói nhiều làm gì, cho nên Tần Vĩnh Phú đã báo danh cho Vu Thiên rồi.
Tần Vĩnh Phú sở dĩ làm như vậy, chính là muốn để cho Vu Thiên và con gái Tần Thư Nhã của mình có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn, căn bản Vu Thiên lúc này đã được Tần Vĩnh Phú coi trọng. Tần Vĩnh Phú cũng rõ tâm tình của con gái mình, nó cũng chấm trúng thằng nhóc này. Là một người từng trải, Tần Vĩnh Phú nhìn trong mắt con gái thấy được rất nhiều điều.
Tần Thư Nhã không có mẹ. Cho đến nay Tần Vĩnh Phú đều đóng cả hai vai cha mẹ chăm sóc cho cô, có thể nói người trong lòng Tần Vĩnh Phú yêu thương quan tâm nhất chính là Tần Thư Nhã. Cho nên đối với ông ta, chỉ cần là chuyện con gái mình thích thì ông sẽ không bao giờ ngăn cản. Huống chi Tần Vĩnh Phúc cũng rất thích Vu Thiên, cho nên nếu Vu Thiên chịu làm con rể của mình thì Tần Vĩnh Phú cầu còn không được nữa là.
Vu Thiên nghe xong ý kiến của Tần Vĩnh Phú cũng gật đầu:
- Bác nói cũng đúng, xem ra tôi cũng nên đến trường.
Từ nhỏ cho đến lớn, Vu Thiên chưa bao giờ có một ngày đến trường học thật sự, vài kiến thức mà hắn có chẳng qua là do Lục thúc vốn bị tàn phế dạy mà thôi, rất nhiều chuyện kì thực cũng có giới hạn. Mà hôm nay có cơ hội như thế này, tự nhiên Vu Thiên cũng không muốn buông tha. Mà vừa lúc võ trường cũng đã tạm ổn, không còn chuyện của hắn nữa, cũng là lúc nên học thêm gì đó, bù đắp cho sự thiếu hụt về kiến thức của mình.
Thấy Vu Thiên đồng ý đến trường, Tần Vĩnh Phú ha ha cười:
- Tốt lắm, vậy cậu đi về chuẩn bị hành lý đi, ngày mai đi đại học Trung Hoa với Thư Nhã báo danh. Nhớ kỹ, mấy đứa cùng đi học, thì an toàn của Thư Nhã tôi giao cho cậu, không hy vọng có người bắt nạt nó, cậu dám đảm bảo không?
Tần Vĩnh Phú vô cùng gian xảo, ông ta không hỏi cậu có thể làm được hay không mà lại yêu cầu người ta đảm bảo. Đây cũng là Tần Vĩnh Phú muốn Vu Thiên hứa hẹn, ông ta tin người như Vu Thiên một khi đã hứa sẽ nhất định làm được.
Vu Thiên cũng không biết Tần Vĩnh Phú giăng bẫy.
- Tôi đảm bảo.
Chỉ là làm theo lời Tần Vĩnh Phú, Vu Thiên cứ như vậy cho lão một lời hứa .
- Ha ha, tốt! Tốt!
Có lời hứa này của Vu Thiên, Tần Vĩnh Phú liền cười bước ra ngoài, Vu Thiên thực đã trúng bẫy của mình, kế tiếp chỉ cần con gái mình cố gắng, thì mọi chuyện đều ok cho xem.
Vu Thiên chào Tần Vĩnh Phú, trở về phòng của mình, gọi Đại Cá Tử đến, nói với gã chuyện mình sẽ đi học. Hắn muốn Đại Cá Tử bảo vệ nhà máy rượu Đại Tần. Dù sao Hắc Long hội vẫn chưa tìm đến mình trả thù, điều này làm trong lòng hắn không yên tâm, cho nên có Đại Cá Tử ở đây trông coi, hắn vẫn yên tâm hơn.
Cùng lúc đó thì Vu Thiên còn gọi Hắc Lang cùng Lý Đối Nhãn đến, để bọn họ giao cho Đại Cá Tử mười tên đại hán khỏe mạnh, để cho Đại Cá Tử dạy bọn họ công phu. Vu Thiên nghĩ nếu như mình không ở đây, muốn cho nhà máy rượu an toàn hơn, nhất định phải có đủ quân để dùng, cho nên đây sẽ là nhóm cao thủ đầu tiên Vu Thiên huấn luyện .
Đối với yêu cầu này của Vu Thiên, Hắc Lang và Lý Đối Nhãn lập tức đáp ứng, bọn họ tin rằng thủ hạ được Vu Thiên huấn luyện tương lai công phu sẽ rất mạnh. Mà cho dù Vu Thiên gián tiếp huấn luyện thì cơ hội này chỉ có thể ngẫu nhiên gặp, không thể cầu mà có.
Tần Thư Nhã khi biết Vu Thiên sẽ cùng cô đến trường, thì nhất thời gương mặt mỹ lệ bỗng đỏ bừng lên.
Ngày một tháng chín, ánh sáng tươi rọi, bầu trời lơ lửng những đám mây trắng, đem đến cho mọi người một cảm giác hoàn toàn mới.
Hôm nay cũng là ngày các trường học ở Đông Phương quốc khai giảng, trên đường Ái Quốc, thành phố Trung Sơn, trước cửa đại học Trung Hoa, xe cộ tấp nập, một cảnh tượng náo nhiệt tràn đầy không khí vui mừng.
Là một trong những trường đại học nổi danh nhất Đông Phương quốc, người có thể đến đây học không giàu thì cũng quyền quý. Rất ít người không có tiền lại học tại đây, bởi vì nơi này học phí rất cao, người chân chính dựa vào năng lực hay những người nghèo tới nơi này thực sự rất ít.
Tôn bá lái một chiếc xe Audi sang trọng đưa Tần Thư Nhã vàVu Thiên đến cửa trường Trung Hoa.
Nhìn đủ loại xe sang trọng quý giá dừng trước cổng trường, Tôn bá cười cười nói:
- Được rồi, hai người xuống đi, hai người thấy đó, tôi không có cách nào lái xe mà chen vào được đâu.
Nghe lời này của Tôn bá, Tần Thư Nhã cũng cười:
- Tôn bá à, chúng cháu đến trường để học, chứ không phải là đọ xe với người khác. Ha ha, được rồi, bác nên trở về đi, không có bác ở bên cha cháu, cháu thật không yên tâm. Chỗ cháu đã có Vu Thiên rồi.
Nói xong, Tần Thư Nhã nhìn sang Vu Thiên đang ngồi ở bên cạnh. Đối với Vu Thiên, Tần Thư Nhã không biết là mình có thích hắn hay không nữa, bởi vì, nếu một ngày không nhìn thấy hắn, thì trong lòng cô không hiểu sao có cảm giác trống vắng.
- Được, nếu tiểu thư đã nói như vậy, tôi trở về đây. Thật ra, đại học Trung Hoa cũng không xa nhà máy rượu Đại Tần cho lắm, nếu tiểu thư muốn, thì chủ nhật có thể về thăm lão gia, lão gia cũng chỉ có một đứa con mà thôi, ông không xa được cô đâu.
- Cháu biết mà, Tôn bá mau về đi.
Tần Thư Nhã thấy Tôn bá lại bắt đầu lải nhải, vội vã vừa nói vừa đẩy cửa xe. Vu Thiên cũng tiện tay cầm lấy một cái túi lớn từ trên xe bước xuống. Vốn Vu Thiên tính muốn mang theo cái bao, nhưng Tần Thư Nhã lại sợ Vu Thiên không thích ứng được cuộc sống ở trường học, nên đã đem đồ nhét đầy trong một cái túi lớn, nào là chăn nệm cao cấp, quần áo.Vu Thiên cũng không ngăn được đành phải mang theo hết.
Một tay cầm túi của mình, một tay cầm túi của Tần Thư Nhã, Vu Thiên đi theo Tần Thư Nhã bước vào cổng lớn đại học Trung Hoa .
Đại học Trung Hoa là một trong những trường đại học nổi danh ở Đông Phương quốc, cũng đã có cả trăm năm lịch sử trở lên. Trải qua cả trăm năm lịch sử tang thương, đại học Trung Hoa chính là một nhân chứng cho lịch sử cận đại của Đông Phương quốc. Nhất là bốn chữ vàng to ở cửa lớn đại học Trung Hoa càng lộ ra vẻ hùng vĩ, giống như chứng minh cho mọi người thấy đại học Trung Hoa không để bất luận kẻ nào khinh nhờn.
Ở cổng trường có một đội bảo vệ mặc đồng phục giữ trật tự, cũng không thiếu một đám học trưởng năm hai ở chỗ này tiếp đón học sinh năm nhất.
Nhờ vào tấm thiệp vàng thông báo trúng tuyển của đại học Trung Hoa, Vu Thiên với Tần Thư Nhã dễ dàng bước vào trường đại học.
Tần Thư Nhã vừa đi vào cổng trường đại học thì lập tức có hai nam sinh đến bên cạnh cô.
- Bạn học, xin hỏi bạn muốn vào ngành nào, tôi có thể giúp bạn tìm.
Dường như là trùng hợp, hai vị 0