Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 33: Thiếu gia Hồng Bang.
Nguồn dịch: Dịch giả - truongcaca
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
- Con mẹ nó mày là ai?
Tên đầu húi cua thấy xuất hiện một đám người ngăn đón tại trước mặt của mình, tự nhiên là thập phần khó chịu.
- Tôi chính là quản lý mà anh muốn tìm, anh nói đi, đến cùng là có chuyện gì mà anh lại ẩu đả phục vụ của chúng tôi, nói cho anh biết nếu như hôm nay anh không đưa ra được nguyên nhân, vậy xin lỗi, anh cũng đừng nghĩ có thể thống khoái mà đi ra khỏi khách sạn Đế Hào này.
Người thanh niên trẻ tuổi tuy tướng mạo nhã nhặn nhưng lời nói thì thực sự rất có sức uy hiếp.
- Ah, con mẹ nó mày lại còn hù tao, trước tiên báo tên của mày ra, xem tao có biết hay không.
Tên đầu húi cua thấy đối phương nói chuyện rất cứng rắn liền ha ha cười hỏi thanh danh của đối phương.
- Tôi là Bạch Lập Thanh, là quản gia của Bạch thiếu gia Bạch Ngọc Đường, bạn bè thường gọi tôi là Thanh ca, còn anh là ai?
Bạch Lập Thanh cũng rất muốn biết người đến gây sự ở Đế Hào khách sạn này có địa vị như thế nào?
- Ah, nguyên lai là một tiểu quản gia, ha ha! Trách không được không biết bổn thiếu gia, nói cho mày biết, tao gọi Hồng Cường, là con trai của Nhị gia Hồng gia Trương Quân Bảo. Ha ha, mày biết Hồng bang chứ? Chính là Hồng gia bá chủ Đông Phương quốc này đấy, ha ha ha!
Tên đầu húi cua khi nhắc tới gia cảnh của mình, phảng phất một bộ dạng rất tự hào.
- Hồng gia?
Bạch Lập Thanh đánh giá Hồng Cường, nghe đối phương nói là người Hồng gia ở kinh thành lập tức y biết vì lý do gì mà bọn chúng dám đến đây gây sự, hóa ra là có Hồng gia bảo kê, thảo nào dám ở sản nghiệp của Bạch gia mà gióng trống khua chiêng đánh người.
-Ah! Nguyên lai là Hồng gia, nói thật, thiếu gia Bạch Ngọc Đường nhà chúng tôi cùng Hồng Đào thiếu gia cũng có quan hệ không tệ a.
Bạch Lập Thanh nghe đối phương nói là người Hồng gia, hơn nữa giọng điệu giống như đầu lĩnh công tử, lập tức thái độ của y có chút nhún nhường. Kỳ thật cái này cũng không trách y được, ai bảo Hồng gia quá cường đại, Bạch Lập Thanh chỉ có thể cư xử như vậy.
- Cái gì bạn bè, tao không biết. Hừ! Tóm lại hôm nay tao đến đây ăn cơm, nhưng trong thức ăn lại có một sợi tóc, các người xem nên xử lý thế nào đây?
Hồng Cường không có chút ý tứ nào muốn bỏ qua khi đối phương nhắc đến anh trai của mình.
- Cái gì? Anh nói trong thức ăn của khách sạn chúng tôi có tóc, cái này, điều đó không có khả năng.
Bạch Lập Thanh nghe Hồng Cường nói như vậy liền phát hỏa, sau đó lắc lắc đầu, nghiêng qua hỏi nữ phục vụ bị đá ra khỏi cửa đã được đỡ dậy:
- Chuyện này là thế nào?
- Thanh ca, chuyện này căn bản không hề có, chính tôi nhìn thấy bọn hắn cầm một sợi tóc của phụ nữ bỏ vào nồi canh, sau đó nói trong thức ăn có tóc, tôi đi nói với bọn hắn lại bị bọn hắn đánh.
Nữ phục vụ nơm nớp lo sợ nói, có lẽ chưa từng có ai gây sự ở khách sạn Đế Hào cho nên vị nữ phục vụ này có thể là lần đầu thiên thấy chuyện như thế này, lúc này đang rất sợ hãi.
- Nói láo, một người phụ nữ nói thì ai sẽ tin. Cô ta là người của khách sạn các ngươi đương nhiên là sẽ nói tốt cho khách sạn. Hừ! Các ngươi nếu không tin, có thể hỏi bằng hữu của ta, ngươi xem đằng sau ta các bằng hữu đều tận mắt thấy ta lấy từ trong nồi ra một sợi tóc.
Hồng Cường thấy vị nữ phục vụ kia đem chân tướng sự việc nói ra, lúc này y có chút thẹn quá hóa giận.
Bạch Lập Thanh nghe xong phục vụ của mình nói liền đã biết chuyện gì xảy ra. Nhưng y cũng biết nếu cùng Hồng Cường ở đây giảng đạo lý thì đúng là không bao giờ có, nên y đành phải quay đầu hướng phục vụ của mình mà rống lên một câu:
- Cô còn ở đây nói bậy bạ gì đó, cô cho rằng Hồng gia công tử có thể nói dối hay sao? Người đâu, đem cô ta dẫn đi.
Sau đó, Bạch Lập Thanh lại quay người lại đối với Hồng Cường nói:
- Hồng Cường thiếu gia, ngài xem đây có lẽ là một hiểu lầm, bằng không ngài là đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, việc này coi như xong đi.
- Coi như xong? Dựa vào cái gì mà mày nói coi như xong? Hồng Cường tao tốt xấu gì cũng là một đại nhân vật, hôm nay dẫn bằng hữu đến đây ăn cơm là đã chiếu cố việc làm ăn của các người, vậy mà các người lại đưa loại thức ăn như vậy ra, chuyện này đúng là muốn làm xấu mặt tao trước bằng hữu. Không được, việc này không thể cứ thế mà xong được.
- Việc này, vậy Hồng thiếu gia định giải quyết việc này như thế nào đây? Hay là như vậy đi, tôi cho người đổi món khác cho các ngài, sau đó mọi chi phí hôm nay của các ngài đều tính cho tôi, các ngài thấy thế nào?
Bạch Lập Thanh đi theo Bạch Ngọc Đường nhiều năm, đã từng được chứng kiến không ít chuyện thế này, y biết rõ lúc này Hồng Cường cũng chỉ vì sĩ diện, vậy hôm nay cho gã chút mặt mũi coi như xong chuyện.
- Ha ha ha, mày nghĩ tao là ăn mày sao? Mày cho rằng Hồng Cường tao đến đây chỉ biết ăn với uống không hay sao? Tao cho mày biết, tiền cơm bao nhiêu tao đều sẽ trả cho mày, nhưng chuyện này muốn tao bỏ qua thì phải cho tao cái đền bù tổn thất về tinh thần.
Hồng Cường nhìn thoáng qua Bạch Lập Thanh cười nói.
- Đền bù tổn thất? Hồng Cường thiếu gia muốn chúng tôi đền bù như thế nào đây?
Nghe xong Hồng cường nói muốn đền bù tổn thất, Bạch Lập Thanh cũng có chút ít khó hiểu, chẳng lẽ là bọn hắn muốn moi tiền từ mình.
- Rất đơn giản, tiền mặt đi! Ha ha ha!
Hồng Cường vừa nói vừa đưa ngón trỏ cùng ngón cái lên xoa xoa vào nhau làm bộ dạng đếm tiền. Sau đó hướng về phía Bạch Lập Thanh nói.
- Ah, chuyện này à, đơn giản, Hồng Cường thiếu gia có phải hay không đang thiếu tiền sài? Ha ha, muốn bao nhiêu tôi đây có thể đáp ứng ngài.
Bạch Lập Thanh thấy Hồng Cường chủ động đòi tiền, lúc này y mới hiểu rằng Hồng Cường tiêu tiền hoang phí quá, không đủ tiền dùng, cho nên mới đến đây gây ra chuyện vừa rồi. Thực sự là muốn ít tiền thì cần gì làm chuyện lớn như vậy chứ.
Hồng Cường nghe Bạch Lập Thanh thống khoái đáp ứng như vậy, y cũng cười nói:
- Tốt! Đều nói người Bạch gia sảng khoái, hôm nay ta thấy quả là như thế, như vậy đi, ngươi trước hết cầm hai trăm ngàn đến đền bù tổn thất cho ta, ha ha!
- Bao nhiêu? Hai trăm ngàn?
Bạch Lập Thanh nghe thấy đối phương dùng công phu sư tử há miệng, lúc này y cũng đã cảm giác được Hồng Cường lần này tới đây cũng không phải để ăn cơm, cũng không phải là vì đòi tiền, mà là đến làm xấu mặt Bạch gia.
Phải biết, nếu như đối phương muốn hơn mười vạn, thậm chí là một trăm vạn, Bạch Lập Thanh cũng có thể đáp ứng, nhưng thật không ngờ đối phương vừa mở miệng liền đòi hai trăm ngàn, xem ra đối phương đây là cố ý mà. Mặc dù Bạch gia không thiếu chút tiền ấy, nhưng nếu như hôm nay cứ như vậy để cho bọn họ cầm đi hai trăm ngàn, vậy sau này mấy tên như hắn lại đến thì sao? Hôm nay y đến làm ra chuyện này, ngày mai y lại đến, đến lúc đó Bạch gia sinh ý còn có bao nhiêu đây.
Cho nên, Bạch Lập Thanh nghe xong đối phương muốn hai trăm ngàn, ngay lập tức trầm mặt xuống, cũng không gọi là Hồng cường thiếu gia nữa, mà nói thẳng.
- Cậu đây là ý gì, cậu cho rằng Bạch gia chúng tôi dễ bắt nạt vậy sao?
- Ơ, như thế nào vừa nhắc tới tiền là ngươi liền tức giận, ha ha! Trên đường đều nói Bạch gia có tiền, như thế nào, không phải là hai trăm ngàn đã dọa sợ các ngươi rồi chứ? Aizz! Xem ra các ngươi cũng không giống như những người khác nói là có tiền sao? Hừ! Nhưng ta cho ngươi biết, hiện tại ta chỉ muốn hai trăm ngàn vẫn là khách khí đấy, một hồi ép ta, hai trăm ngàn cũng không giải quyết được vấn đề đâu.
Hồng Cường nghĩ bọn hắn sẽ không cho mình hai trăm ngàn, cho nên đối với biểu hiện của Bạch Lập Thanh y cũng không kỳ quái.
- Bạch gia chúng tôi có tiền hay không là chuyện của chúng tôi, nhưng có cho hay không lại là một chuyện khác, cho nên nếu thực sự các người muốn tiền của Bạch gia thì các người tìm nhầm nơi rồi. Nói cho cậu biết, Bạch gia tôi không thích gây chuyện nhưng cũng không sợ có chuyện đâu.
Bạch Lập Thanh rốt cục ở thời điểm này nói ra một câu mà đàn ông phải nói. Bất quá sao nghe lời này lại có điểm giống câu nói nhiều năm về trước của thủ tướng đảm nhiệm kì thứ nhất Đông Phương quốc.
- Chúng ta không thích chiến tranh nhưng cũng không có sợ chiến tranh.
Thủ tướng nói chính là câu chúng ta không thích chiến tranh.
- Ha ha, ha ha! Thật nhìn không ra, ngươi bất quá chỉ là một quản gia của Bạch Ngọc Đường nhưng nói chuyện lại rất cứng, tốt! Ta đây thực muốn xem kế tiếp là miệng của ngươi cứng hay là quả đấm của ta cứng, người đâu, phá cho ta!
Hồng Cường vừa nói xong, người lùi lại một bước, đằng sau y liền vọt lên mấy người, ngoại trừ người có vóc dáng cao to ở lại bên người Hồng Cường, thì đám người còn lại đều cầm ghế lên mà đập phá.
- Dừng tay, các ngươi, các ngươi khinh người quá đáng rồi.
Bạch Lập Thanh hiển nhiên thật không ngờ Hồng Cường nói động thủ liền động thủ, nhịn không được hô lớn một tiếng sau đó cả người liền hướng Hồng Cường vọt tới.
Cho tới nay Đế Hào khách sạn cùng hộp đêm Thiên Đường Nhân Gian đều do một tay Bạch Lập Thanh quản lý, điều này đã chứng minh sự tín nhiệm của Bạch Ngọc Đường. Bình thường Bạch Lập Thanh buổi sáng thì ở khách sạn Đế Hào, còn buổi tối thì ở Thiên Đường Nhân Gian, hai nơi sinh ý đều rất ổn định, nhưng thật không ngờ hôm nay người của Hồng gia lại đến khách sạn Đế Hào để gây chuyện, chuyện này khiến cho Bạch Lập Thanh nhịn không được, liền lao đến muốn dạy cho Hồng Cường một bài học, cho y biết ở Trung Sơn không phải người Hồng gia đều muốn gì là được nấy.
Mang tâm lý như vậy, Bạch Lập Thanh khẽ động, vươn tay đánh ra sở trường của mình là Đại Hồng Quyền. Đừng nghĩ làm quản gia thì không biết chút võ công nào, Bạch Lập Thanh vừa ra tay liền biết y có thân thủ cũng không tệ.
Bởi vì cái gọi là người trong nghề mới biết như thế nào, cho nên khi Bạch Lập Thanh vừa xuất quyền thì người đàn ông bên cạnh Hồng Cường cũng đột nhiên động thủ.
Y trước tiên kéo Hồng Cường ra đằng sau, chính mình dùng thân thể chặn trước mặt hắn, sau đó đưa ra một quyền để chống lại quyền của Bạch Lập Thanh.
- Phanh!
Một tiếng, Bạch Lập Thanh cùng người nọ từng người lui về phía sau một bước.