Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 32: Nhà hàng Đế Hào.
Nguồn dịch: Dịch giả - truongcaca
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Hắc Lang cùng Vu Thiên thong dong từ trong biệt thự của Lý Đối Nhãn đi ra, trở về nhà máy rượu Đại Tần.
Đứng tại lầu hai, nhìn Hắc Lang cùng Vu Thiên rời khỏi, sau đó Lý Đối Nhãn xoay người nói với thuộc hạ.
- Lập tức gọi điện thoại liên hệ với Đại Cá Tử cho ta, ta muốn hắn đến thử xem thân thủ của cái tên Vu Thiên này như thế nào?
Đại Cá Tử, thân hình rất cao to, gã cao gần 2m, thể trọng 320 cân, ắt hẳn là người có thể trạng vô cùng cường tráng.
Đại Cá Tử cũng không phải thủ hạ của Lý Đối Nhãn, mà là do trong một lần thi đấu quyền anh được Lý Đối Nhãn nhìn trúng, sau này lại bỏ ra một số tiền không nhỏ giúp đỡ Đại Cá Tử chữa bệnh cho mẹ, cho nên có thể coi Đại Cá Tử nợ Lý Đối Nhãn một cái nhân tình, sau đó Đại Cá Tử cũng đáp ứng với Lý Đối Nhãn, nếu gã có gặp chuyện gì khó khăn muốn mình làm giúp thì Đại Cá Tử sẽ trợ giúp một lần.
Vì chỉ là một lần, cho nên nhiều khi, Lý Đối Nhãn cũng không có dùng đến sự trợ giúp này, nhưng hôm nay gã chứng kiến thân thủ của Vu Thiên, cho nên đã quyết định dùng đến Đại Cá Tử. Gã muốn biết Vu Thiên thực sự lợi hại đến mức nào.
Hắc Lang cùng Vu Thiên đang trên đường trở về, trên xe Hắc Lang dùng điện thoại liên hệ Tần Vĩnh Phú, đem tình huống bên này báo cáo cho hắn.
- Rất tốt, Vu Thiên lại lập công rồi, như vậy, anh xem Vu tiên sinh cần gì, anh đều phải tận lực thỏa mãn cậu ấy, đương nhiên nếu như cậu ấy không có gì cần đến, vậy anh hãy đưa cậu ấy trở lại nhà máy..
Tần Vĩnh Phú tại đầu bên kia điện thoại nghe nói Vu Thiên lại một lần nữa chấn nhiếp đối thủ, hắn rất cao hứng.
- Được, Tần tổng, tôi biết phải làm sao rồi.
Cúp điện thoại, Hắc Lang vẻ mặt cười nịnh nọt nhìn Vu Thiên:
- Vu tiên sinh, Tần tổng nói nếu như ngài cần gì cứ nói với tôi, tôi sẽ đáp ứng ngài, ngài xem bây giờ cũng đã là giữa trưa, chi bằng chúng ta đi tìm một nhà hàng nào đó ăn một bữa cơm a?
Tuy rằng Hắc Lang cũng không cảm giác được áp bức mà Vu Thiên tạo cho gã, nhưng gã biết, nếu biểu hiện tốt trước mặt Vu Thiên thì sự nghiệp sau này của mình sẽ rất có tiền đồ, cho nên gã không ngại mời Vu Thiên đi ăn cơm.
Hơn nữa có một điểm rất trọng yếu là lúc trước Hắc Lang bang luôn bị Tiểu Đao hội đè đầu cưỡi cổ, gã làm gì cũng phải nhìn sắc mặt Lý Đối Nhãn. Nhưng loại chuyện này về sau sẽ không có nữa. Nếu Lý Đối Nhãn đồng ý quy phục Tần Vĩnh Phú, lúc đó gã cùng Lý Đối Nhãn đương nhiên sẽ ngang hàng, thậm chí bởi vì gã đầu nhập trước cho nên địa vị có thể cao hơn Lý Đối Nhãn một bậc.
Nghĩ đến đây, Hắc Lang không giấu nổi vẻ cao hứng, vì thế bây giờ gã phải ra sức thân cận với Vu Thiên.
- Ừh! Tôi quả thật có chút đói bụng, vậy anh tìm địa điểm đi.
Vừa nghe nói có cơm ăn, Vu Thiên cũng không khách khí. Mấy ngày sống ở thành thị hắn cảm thấy khá hứng thú với mấy món ăn ở đây, không biết bọn họ làm như nào mà cùng một món mà lại làm ngon đến như vậy, lại còn nhìn đẹp mắt hơn hắn làm rất nhiều.
Hắc Lang thấy Vu Thiên đồng ý như vậy liền rất cao hứng, vội vàng nói với lái xe:
- Nhanh, tìm một nhà hàng tốt nhất, tôi muốn mời Vu tiên sinh ăn cơm.
Nhà hàng Đế Hào, nằm trên con đường ở trung tâm thành phố Trung Sơn, một trong những nhà hàng nổi danh nhất thành phố Trung Sơn.
Bởi vì Hắc Lang phân phó lái xe nhất định phải tìm một nhà hàng tốt nhất, cho nên lái xe nghĩ một lúc liền đến nơi này. Lúc này chính là giờ cao điểm buổi trưa cho nên khách bên trong nhà hàng rất nhiều. Thời điểm đám người Hắc Lang đến thực sự đã hết phòng riêng rồi.
Hắc Lang cũng đã nghe qua tên tuổi của nhà hàng Đế Hào, gã biết đây là nhà hàng của Bạch gia một trong tứ đại phú hào của Trung Sơn, cho nên hắn cũng không dám liều lĩnh, mà cẩn thận từng li từng tí nói với Vu Thiên:
- Vu tiên sinh, ngài xem đã không còn phòng VIP rồi, chúng ta có thể ăn cơm trong đại sảnh chứ?
- Được! Cái đó cũng không sao, ăn cơm là được.
Vu Thiên đối với chuyện này cũng không mấy quan tâm, cho nên trả lời qua loa với Hắc Lang.
Thấy Vu Thiên đồng ý, Hắc Lang vội vàng dẫn hắn tới một bàn trống, cùng nhau ngồi xuống.
Cái bàn cũng không lớn, nhưng cũng may chỉ có Hắc Lang cùng Vu Thiên hai người dùng cơm cho nên cũng có vẻ rộng rãi. Mấy tên thủ hạ của Hắc Lang đương nhiên không được phép ngồi cùng bàn, thậm trí ngay cả nhà hàng cũng không được phép tiến vào.
- Vu tiên sinh, ngài muốn ăn cái gì?
Hắc Lang mang theo một chút nịnh nọt hỏi.
- Mấy món ở đây tôi không biết, có lẽ anh làm chủ đi, anh xem rồi gọi món.
Vu Thiên thực sự rất tinh thông võ học nhưng nói về ẩm thực thì thực sự không được tốt cho lắm, cho nên phần trách nhiệm này tự nhiên thuộc về Hắc Lang.
- Ah! Được!
Kỳ thật Hắc Lang cũng không phải thường tới nơi này. Không phải vì sợ chi phí ở đây đắt đỏ mà bởi vì gã không có nghiên cứu nhiều về ẩm thực, gã nghĩ chỉ cần chỗ nào có thể ăn no, uống say là được rồi, cho nên sau khi nghe Vu Thiên phân phó như vậy, gã liền vẫy tay gọi một nữ phục vụ đến hỏi:
- Ở chỗ các người có món gì đặc biệt không?
- Vị tiên sinh này, đồ ăn của chúng tôi thực sự là món nào cũng ngon hết, nhất là những món hải sản, đã có rất nhiều thương nhân, và các vị chính khách ngoại quốc đều đến đây thưởng thức rồi đấy ạ.
Vị nữ phục vụ này ăn nói cũng rất lão luyện, nàng biết nói sao để nâng giá trị của khách hàng lên một địa vị nhất định, cái gì chứ chính khách nước ngoài đều đến đây ăn, chẳng phải mình cũng được đãi ngộ như chính khách ngoại quốc hay sao?
- Ồh, vậy được, theo như cô nói, cho chúng ta mỗi người một phần hải sản đi.
Hắc Lang nghe vị nữ phục vụ nói như vậy cũng muốn nếm thử một lần xem thế nào.
Vị nữ phục vụ này khẽ gật đầu, sau đó nói:
- Hai vị tiên sinh chờ một chốc, lập tức sẽ có ngay.
Xoay người rời đi. Ngay thời điểm rời đi vị nữ phục vụ mông to còn nháy mắt một cái khiến cho người khác cảm thấy một cảm giác rất phong nhã. Chẳng thèm để ý Hắc Lang ở đằng sau đang chảy nước miếng.
Lại nói, tất cả nữ phục vụ trong nhà hàng thực sự đều rất xinh đẹp, các nàng không chỉ cao, đẹp mà số đo ba vòng cũng rất chuẩn, trình độ và bằng cấp cũng rất nghiêm ngặt. Phải nói Bạch gia đời thứ ba này rất nổi bật, hiện tại đang giữ chức Bạch gia chưởng môn nhân là Bạch Ngọc Đường, cháu ruột của Bạch Khởi. Y nói đỉnh cấp khách sạn thì phải có đỉnh cấp phục vụ, chỉ có như vậy mới tạo cảm giác cho khách hàng khi ăn uống.
Đương nhiên, Hắc Lang cũng chỉ dám nhìn vị nữ phục vụ kia mà trộm nuốt nước miếng, còn việc động tay động chân thì gã thực sự không dám, gã biết rõ đây là địa bàn của Bạch gia, địa vị của mình cũng chẳng đáng để người ta xem trọng.
Khách sạn VIP vẫn cứ là khách sạn VIP, chỉ chốc lát thời gian thức ăn đã được dọn hết lên bàn. Nhìn bàn đồ ăn hải sản trong đó có đủ loại kiểu dáng hải như cua cay thơm ngọt, lục loa tẩm tiêu, ốc nước ngọt tê cay, ngao sò ướp tiêu, bào ngư chưng tỏi…, đặc biệt là con tôm bự nhuộm đầy dầu mỡ kia, chỉ cần nhìn con tôm hùm béo ngậy đã khiến người ta có cảm giác vô hạn muốn ăn. Vu Thiên cùng Hắc Lang nhìn đống đồ ăn trên bàn mà nhịn không được chép miệng tặc lưỡi, thật đúng là đồ tốt nha.
Sau khi Vu Thiên liếc nhìn Hắc Lang, Hắc Lang lại liếc nhìn Vu Thiên thì hai người bắt đầu ăn như hổ đói. Mình đến đây là để ăn cơm mà, mặc kệ mọi người có nói gì, với lại ở đây cũng không có ai quen biết bọn họ, cho nên Vu Thiên cùng Hắc Lang cũng chẳng cố kỵ gì nhiều.
Một hồi công phu, cái bàn với đầy đủ món ăn hải sản đã bị Hắc Lang và Vu Thiên tiêu diệt hơn phân nửa. Cũng chính tại thời điểm đó bỗng một tiếng "BA~" vang lên, đây là tiếng chén đĩa bị vỡ vụn, sau đó chỉ thấy một vị nữ phục vụ bị đá bay ra từ một căn phòng.
Một tiếng vang lên này, lập tức đưa tới sự chú ý của tất cả thực khách trong đại sảnh. Rất nhiều người đến đây dùng cơm đều là thành phần tri thức, bọn họ nhìn thấy một màn này không khỏi giật mình, trong nội tâm đều muốn biết là ai gây ra việc này, không ngờ lá gan lại lớn đến như vậy, phải biết đây là nhà hàng của một trong tứ đại phú hào Bạch gia, ai lại có gan lớn đến như vậy, dám ở đây mà ẩu đả với phục vụ.
Theo vị nữ phục vụ kia bay ra thì có một đám người cũng từ trong bước ra.
- Cái gì nhà hàng VIP chứ, trong thức ăn còn nguyên một sợi tóc, thật làm ta mất hứng quá đi, đi, mau gọi quản lý của các người đến đây, cho ta một cái lý do thích đáng, bằng không cái nhà hàng này cũng đừng có mở cửa nữa.
Nói những lời này là một tên đầu húi cua, y cũng là người trong đám vừa đi ra. Nhìn y không quá hai mươi tuổi, một đôi mắt hơi híp, nhìn qua cũng không phải loại người lương thiện gì, xác thực là rất hung hăng, càn quấy, làm cho người ta có cảm giác đầu tiên y là một người rất có bối cảnh. Kỳ thật cái này cũng không cần suy nghĩ nhiều, dám ở địa bàn của Bạch gia mà gây sự thì y hẳn phải có tài gì đó.
Rất nhanh, trong đại sảnh xuất hiện thêm một đám người, dẫn đầu là một người thanh niên chừng hai lăm tuổi mang kính mắt vô cùng nho nhã.
- Mấy vị, xin hỏi có chuyện gì lại gây cho mọi người hỏa khí lớn như vậy?
Vị trẻ tuổi này vừa xuất hiện liền hướng về phía tên đầu húi cua đi đến.