Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 145: Bị người ngăn cản.
Nguồn dịch: Dịch giả - conandoyle1912
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
- Chúng ta đi ư? Đi đâu cơ?
Nghe Vu Thiên nói muốn dẫn mình đi, Trịnh Khả Tâm có chút mơ hồ.
- Không phải nói muốn giới thiệu cho cô mấy người bạn gái sao? Sao vậy? cô quên à.
- A!
Nghe nhắc nhở của Vu Thiên, Trịnh Khả Tâm lập tức cười gật đầu. Sau đó lại có chút khẩn trương nói:
- Nhưng không nói trước với anh trai tôi, có sao không?
- Không vấn đề gì đâu, có chuyện gì Bạch Ngọc Đường sẽ giải thích với anh trai cô, với cả cô ra ngoài với tôi thì có lo lắng gì chứ, tôi đảm bảo sẽ không có ai có thể chạm một ngón tay vào người cô.
Vu Thiên vẻ mặt chăm chú nhìn Trịnh Khả Tâm.
- Ưm!
Thấy biểu tình của Vu Thiên, cả người Trịnh Khả Tâm lập tức có cảm giác an toàn bao quanh, bị Vu Thiên lôi kéo, cô rốt cục theo Vu Thiên đi tới cửa sau khách sạn Hilton.
Hai người rất nhanh đã tới cửa sau, ở đây thấy năm sáu người đàn ông mặc đồ đen đứng bảo vệ. Thì ra những người này chính là đội viên khoa hành động cục Quốc An mà Lương Mộc Lan phái tới. Sáu người này công phu không tệ, nhiệm vụ của họ là bảo vệ ở cửa sau, đề phòng có người xấu nào trà trộn vào trong khách sạn.
Vu Thiên chỉ biết tập trung tới việc đưa Trịnh Khả Tâm rời khỏi, hắn lúc này nào quan tâm đối phương là ai, công phu có cao hay không cơ chứ. Đi tới cửa sau, đi tới phía sáu tên đội viên kia, nói:
- Các anh tránh ra, chúng tôi cần ra ngoài.
Sáu người kia cũng không nhận ra Vu Thiên, bọn họ đều là đội viện chính thức cục Quốc An, tuy rằng Vu Thiên ở trụ sở huấn luyện ngầm đánh ngã hơn 100 huynh đệ của họ, nhưng họ không biết chuyện này.
- Anh là ai? Vì sao lại đi cửa sau.
Một người đội viên thấy Vu Thiên và Trịnh Khả Tâm, lập tức cẩn thận đứng thẳng lên, đồng thời đưa tay chuẩn bị lấy súng ra.
Vu Thiên là ai cơ chứ, chút thủ đoạn nhỏ ấy của đối phương sao có thể giấu diếm mắt hắn, thấy đối phương định lấy súng ra, hắn không nói hai lời, lập tức lướt tới bên người tên đội viên kia, sau đó vung tay lên đánh một chưởng vào huyệt sau đầu hắn.
Tên đội viện kia chỉ kịp thấy trước mắt xuất hiện một bóng đen, sau đó lập tức ngất đi, cái gì cũng không biết nữa.
Xuất thủ giải quyết xong tên đội viêên này, Vu Thiên lại liên tục xuất thủ, hắn không rõ lắm Bạch Ngọc Đường có thể ngăn Trịnh Tử Hào bao lâu, hắn nghĩ một lúc nữa nếu Trịnh Tử Hào phát hiện ra em gái không ở đó, lập tức sẽ điên lên, cho nên lúc này hắn phải thật nhanh giải quyết mấy người trước mắt, ra khỏi khách sạn đã rồi tính.
Vì thế, Vu Thiên xuất thủ nhanh hơn rất nhiều so với trước, thậm chí còn dùng tới tuyệt kỹ khinh công Thần Hành Quỷ Bộ. Thần Hành Quỷ Bộ vừa ra, lập tức chỉ trong nháy mắt, năm tên khoa hành động cục Quốc An đều ngã xuống đất.
- A! Vu Thiên, anh ra tay đánh ngất mấy người này, không có chuyện gì chứ.
Thấy Vu Thiên ra tay ác như vậy, Trịnh Khả Tâm đang ở bên cạnh hắn lập tức bị dọa.
- Ha ha, không có chuyện gì đâu, bọn họ chỉ ngất đi mà thôi, một lúc nữa sẽ tỉnh.
Nói xong, cũng không giải thích thêm nữa, lập tức kéo Trịnh Khả Tâm đi tới con đường cách cửa sau Hilton không xa.
Vu Thiên cứ đơn giản đi như vậy thôi, nhưng trong khách sạn Hilton đã loạn hết cả lên.
Trước tiên là Lương Mộc Lan, Báo Săn và Vương Cương nghe thấy trong khách sạn xuất hiện thích khách, ba người vội chạy tới, cuối cùng phát hiện thuốc nổ trên người một tên tử sĩ, thấy cái này, sắc mặt đám người Lương Mộc Lan đều biến xanh, quả thực bị dọa sợ rồi.
Cái tên tử sĩ bồi bàn cuối cùng kia sờ tay vào ngực, không phải định móc súng, mà định kích hoạt bom trong người hắn, muốn liều chết với những người ở đây, nhưng đáng tiếc người hắn gặp phải là Vu Thiên, Vu Thiên không cho hắn cơ hội nào, lập tức miểu sát hắn.
Nhìn ba tên sát thủ đều là bồi bàn nhà hàng, Lương Mộc Lan lập tức quyết đoán, sai người khống chế tất cả nhân viên công tác trong nhà hàng, đồng thời giải tán tất cả khách trong đại sảnh.
Trải qua việc ba tên sát thủ, Alice đã không còn tâm trạng tiếp tục yến hội sinh nhật nữa, cô lập tức rời đi, sau đó những người khác cũng rời đi theo.
Mà lúc mọi người rời đi hết, Trịnh Tử Hào mới phát hiện đã không thấy em gái hắn đâu.
- Ơ! Em gái tôi đâu! Em gái tôi đi đâu rồi!
Trịnh Tử Hào tìm tất cả mọi ngóc ngách trong phòng khách, cũng không thấy thân ảnh của Trịnh Khả Tâm.
- Khụ, này Trịnh huynh, anh cũng đừng tìm em gái anh nữa, chắc cô ấy đi ra ngoài rồi, nhưng anh yên tâm, chỉ cần có Vu Thiên bên cạnh, chắc không có chuyện gì xảy ra đâu.
Thấy không thể giấu diếm sự thật, Bạch Ngọc Đường đành nói ra toàn bộ, hiện giờ Trịnh Khả Tâm đi rồi, hắn cũng không sợ nói ra tình hình thực tế.
- Cái gì? Vu Thiên đưa em gái tôi đi rồi?
Trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, phát hiện Bạch Ngọc Đường không phải đang nói đùa, Trịnh Tử Hào đi tới trước người Bạch Ngọc Đường, vươn tay nắm lấy cổ áo hắn, sau đó lớn tiếng quát lên:
- Anh nói, có phải khi anh đưa tôi đi giới thiệu bạn bè, Vu Thiên đã đưa em gái tôi đi, có phải anh đã sớm biết, nên mới giúp Vu Thiên đánh lạc hướng tôi, để hắn có cơ hội hay không? Có phải hay không? Có đúng không? Anh nói mau?
Vừa rồi đúng là Bạch Ngọc Đường lấy lý do muốn giới thiệu nhân viên quan trọng trong kinh thành cho Trịnh Tử Hào, lừa hắn một hồi. Mà lần này Trịnh Tử Hào tới kinh thành tham gia yến hội này, kỳ thực cũng là vì kết giao thêm mấy bằng hữu, chuẩn bị cho Trịnh thị trong tương lai tới kinh thành. đọc truyện mới nhất tại .
Nhìn thấy ánh mắt tức giận của Trịnh Tử Hào, Bạch Ngọc Đường không thể không gật đầu. Để kết giao bạn bè với Vu Thiên, Bạch Ngọc Đường cũng đã ôm tâm tình phải đắc tội với Trịnh Tử Hào rồi.
Thấy Bạch Ngọc Đường gật đầu, Trịnh Tử Hào liền hiểu suy đoán của hắn không sai, nhất thời vô lực đứng im tại chỗ, không chút nhúc nhích.
Mãi một lúc sau, Trịnh Tử Hào lúc này mới lẩm bẩm nói:
- Bạch thiếu gia, tôi cho anh biết, nếu em gái tôi xảy ra chuyện gì không may, tôi nhất định không tha cho anh.
Bên này Trịnh Tử Hào đang điên lên muốn tìm Vu Thiên, thì ở trong đại sảnh, đám người Lương Mộc Lan cũng đang muốn tìm Vu Thiên.
Biết vừa rồi chính là do Vu Thiên xuất thủ mới giải quyết được ba tên sát thủ kia, Lương Mộc Lan thầm vì chính mình gọi Vu Thiên tới mà may mắn không thôi. Tiếp theo cô định tìm Vu Thiên nói lời cảm tạ, nhưng tìm nửa ngày, vẫn không phát hiện ra thân ảnh Vu Thiên đâu.
- Quái, Vu Thiên đâu nhỉ?
Trong lúc Lương Mộc Lan còn đang tìm người, Vương Cương chậm rãi đi tới bên người Lương Mộc Lan:
- Lương khoa trưởng, tôi vừa phát hiện, sáu đội viên tôi phái tới bảo vệ cửa sau đều đã bị người ta đánh ngất.
- Cái gì? Thủ vệ ở cửa sau bị người khác đánh ngất?
Nghe Vương Cương nói vậy, cô lập tức đoán được chuyện này nhất định là Vu Thiên gây ra. Bởi vì thật sự nghĩ không ra còn ai có bản lĩnh như vậy, có thể không chút khó khăn nào đánh ngất sáu đội viên tinh nhuệ, khiến họ thậm chí không kịp phát ra thanh âm báo nguy gì.
Đương nhiên, cũng không bài trừ trường hợp có địch nhân cường đại có năng lực như vậy, nhưng nếu là địch nhân làm, bọn chúng nhất định sẽ hạ sát thủ, chứ không phải chỉ đánh ngất dễ dàng như vậy.
Đoán ra nhất định là Vu Thiên, Lương Mộc Lan cười khổ lắc đầu:
- Đây đúng là người không màng danh lợi, lập công lao lớn như vậy, cũng không đòi hỏi gì, thật sự là đáng quý.
Lúc này Vu Thiên đâu biết Lương Mộc Lan đang nhắc tới mình, càng không biết anh trai Trịnh Khả Tâm – Trịnh Tử Hào đang như nổi điên đi khắp nơi tìm em gái hắn. Vu Thiên không ngốc, sau khi hắn dẫn Trịnh Khả Tâm đi lập tức tắt máy di động của Trịnh Khả Tâm, sau đó Vu Thiên mới lấy điện thoại của hắn ra gọi điện cho Tần Thư Nhã và Trương Xảo Nhi, gọi các cô đi chơi.
Tần Thư Nhã sau khi nhận được điện thoại của Vu Thiên, vô cùng kích động.
Cho tới nay, cô và Vu Thiên tiếp xúc với nhau phần lớn đều do cô chủ động, hiện giờ Vu Thiên cuối cùng đã thông suốt, chịu hẹn mình ra ngoài, vì thế cô cố ý trang điểm một phen, sau đó trong sự trêu đùa của đám bạn cùng phòng Vương Đình, Uông Mai, Lý Na, cô đi ra khỏi phòng, tới cổng trường đại học Trung Hoa.
Ở đây, Vu Thiên đã sớm gọi một xe taxi chờ cô. Thấy Vu Thiên từ rất xa vẫy vẫy tay, Tần Thư Nhã liền chạy chậm tới.