Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 144: Tôi sẽ mang em đi.
Nguồn dịch: Dịch giả - Cổ miêu
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Người ra một quyền giải quyết tên tử sĩ này đương nhiên không phải ai khác, chính là người nãy giờ ở bên cạnh nhìn hai cô nàng Alice và Hạ Hạ cãi nhau – Vu Thiên. Vốn hắn mang tâm tình xem náo nhiệt, nên khoảng cách của hắn với hai cô gái này khá gần.
Nghe hai cô tranh cãi vốn bắt đầu vì mình dần đổi thành cãi nhau, Vu Thiên càng nghe càng thấy vô lực, hắn còn đang định chạy đi tìm Trịnh Khả Tâm của hắn. Nhưng đúng lúc này, tên tử sĩ bồi bàn kia lại động, mà chính cái khẽ động này, đã khiến Vu Thiên cảm giác được. Nói cách khác, lúc ba tên này gật đầu với nhau, Vu Thiên đã cảm giác được rồi.
Ở trong núi sâu nhiều năm như vậy, hắn đã sớm luyện thành cảm giác cực kì mẫn cảm với sát khí, ba người kia vừa mới gật đầu với nhau ám hiệu ra tay thì sát khí trên người chúng cũng không kìm được mà lộ ra ngoài. Tuy rằng ba người này đã hết sức che giấu, thậm chí cho dù là lộ ra sát khí, cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, thế nhưng mấy cái này, đối với loại cao thủ võ công biến thái như Vu Thiên, đã đủ để nhận ra rồi.
Sau khi ba tên tử sĩ bồi bàn này quyết định động thủ, một người đi đầu ra tay trước, người này coi như là chim mồi, hắn nổ súng bắn Alice trước, nếu có thể thành công luôn thì là tốt nhất, còn nếu không thì hai người còn lại sẽ ra tay ngay sau hắn, giải quyết mục tiêu để hoàn thành nhiệm vụ này.
Vốn kế hoạch của chúng cũng không tệ, nhưng bọn chúng ngàn lần không nên, vạn lần không nên định giết người trước mặt Vu Thiên, bởi vì chút thủ đoạn này trước mặt Vu Thiên quả thực quá dễ dàng phá giải.
Giống như bây giờ, Vu Thiên chỉ ra quyền đơn giản, đã trực tiếp ột tên tử sĩ bồi bàn về trời. Mà ngay sau tên tử sĩ bồi bàn kia, hai tên còn lại cũng động theo, một người trong đó trong nháy mắt lấy ra súng lục, hướng về phía Alice.
Có thể nói hắn lấy súng ra vô cùng nhanh, cũng phi thường bất ngờ. Hiện giờ ánh mắt vệ sĩ của Alice và Hạ Hạ đều tập trung tới tên thứ nhất vừa bị Vu Thiên một quyền đánh bại, ai cũng không ngờ còn có một tên bồi bàn rút súng ra, vì thế mọi người lại một lần nữa không phản ứng kịp.
Nhưng trong chữ “mọi người” này không bao gồm Vu Thiên. Vu Thiên đã sớm để ý đến tên này, ngay lúc tên thứ hai rút súng ra, thân ảnh Vu Thiên đã lại biến mất, ra một quyền đánh thẳng về huyệt Thái Dương của tên tử sĩ kia. Không nghi ngờ gì, đây lại là một quyền đòi mạng.
Liên tiếp lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai giết chết hai tên tử sĩ, Vu Thiên đã tới trước mặt tên thứ ba còn chưa kịp lấy súng:
- Ha ha, chỉ còn lại mình mày, mày nghĩ còn cần phải lấy súng ra nữa sao?
Tên tử sĩ kia vã mồ hôi như tắm nhìn Vu Thiên. Đối với sự xuất hiện của Vu Thiên, có thể nói hắn chưa kịp chuẩn bị gì, thậm chí hắn không nghĩ trên đời này có người có thân pháp nhanh như vậy, trong tình huống huynh đệ hắn đã chắc thắng, không ngờ có thể hậu phát chế nhân khống chế hiện trường. Cho nên lúc này, tên tử sĩ bồi bàn còn lại vừa sợ Vu Thiên, vừa cực kỳ hận Vu Thiên.
Là một thành viên của tổ chức sát thủ Độc Xà, hắn rất rõ ràng nếu nhiệm vụ thất bại thì sẽ thế nào. Bọn chúng kỳ thực đều là tội phạm quan trọng mà các quốc gia truy nã, thậm chí có kẻ còn là tội phạm truy nã cấp độ A. Chỉ là sau này bọn họ bị tổ chức Độc Xà chọn trúng, sau đó trải qua một khóa huấn luyện ngắn hạn của tổ chức, trở thành sát thủ cao cấp. Sau khi những người này trở thành thành viên tổ chức Độc Xà, thân phận, nội tình, ngay cả thân nhân của họ đều bị tổ chức Độc Xà khống chế.
Đối với những người này mà nói, mỗi lần bọn họ chấp hành nhiệm vụ đều là một lần khảo nghiệm của sống và chết, chỉ là người tiếp nhận khảo nghiệm sống chết này không chỉ là sát thủ chấp hành nhiệm vụ, mà còn cả thân nhân của họ. Nếu như những sát thủ này hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức giao cho, thì người nhà của họ không những có thể bình an, mà còn có được một số tiền bồi thường thật lớn. Nhưng nếu thất bại, cùng với cái chết của họ, chính là cái chết của người nhà.
Hiện giờ đối mặt Vu Thiên, tên tử sĩ cuối cùng này biết, nhiệm vụ của hắn rất khó để tiếp tục hoàn thành, mặc dù ngay từ đầu hắn đã ôm tâm lý phải chết, nhưng hắn muốn ít nhất trước khi chết cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ này, như vậy người nhà hắn còn có được một số tiền lớn, hắn cũng không uổng phí một lần xuất hiện trên cõi đời này, nhưng bây giờ Vu Thiên xuất hiện, nhiệm vụ này đã không thể hoàn thành nữa rồi, cũng có nghĩa cái chết của hắn chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng cho dù thế nào, hắn còn chưa bại lộ, nên tên bồi bàn này còn nghĩ liệu có thể lừa dối, rồi tùy thời động thủ hay không.
Cho nên sau khi Vu Thiên hỏi ra một câu này, tên bồi bàn này ha ha cười nói:
- Vị tiên sinh này nói gì vậy, sao tôi nghe không hiểu.
- Mày không cần giả ngu, xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay cả vệ sĩ thân kinh bách chiến cũng có chút kinh hoảng, mày chẳng qua chỉ là một bồi bàn nhà hàng, thế mà mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, mày không nghĩ đây là sơ hở lớn nhất hay sao?
Nhìn về phía tên bồi bàn, Vu Thiên tựa như đã nhìn thấu tim gan hắn vậy.
Nghe vậy, tên bồi bàn này cũng biết muốn thoát khỏi là không thể nào, hắn cũng nghĩ tới nếu nhiệm vụ thất bại, ngay cả người nhà hắn cũng liên lụy theo, cho nên tên bồi bàn này vẻ mặt vô cùng phẫn hận, đồng thời hắn thò tay vào ngực. Cho dù thế nào, chuyện đã xảy ra như vậy, không lấy súng ra thật sự không cam lòng.
Nhưng Vu Thiên còn đang đứng ở bên cạnh, sao có thể cho hắn cơ hội như vậy, thấy tên bồi bàn này còn muốn động thủ, Vu Thiên lại ra chiêu Phục Hổ chưởng, một quyền này đánh tới mặt tên tử sĩ, trực tiếp đưa hắn đi gặp Diêm Vương.
Tên tử sĩ bồi bàn sau khi trúng chưởng này của Vu Thiên, hai mắt hiện rõ vẻ không cam lòng, sau đó ngay cả giãy dụa một chút cũng không, trực tiếp tử vong.
Vu Thiên trong chớp mắt đã giết ba tên tử sĩ bồi bàn, đúng hơn là ba gã sát thủ. Nói thì chậm, nhưng kỳ thực từ khi bắt đầu tới lúc kết thúc còn chưa tới một phút đồng hồ. Đến tận lúc này, rất nhiều người ở đây còn đang ngơ ngẩn ngây ra đấy, bọn họ vẫn không rõ chuyện quái gì vừa xảy ra vậy.
Cuối cùng vẫn là đám vệ sĩ của Alice và Hạ Hạ phản ứng đầu tiên:
- Không tốt, có sát thủ, có sát thủ, mọi người cẩn thận.
Lúc này bọn họ mới nghĩ tới chuyện vây quanh Alice và Hạ Hạ, sau đó cả đám giơ súng nhìn xung quanh, xem còn tình huống nguy hiểm gì phát sinh nữa không.
Vu Thiên cũng làm theo đám vệ sĩ, ánh mắt thật nhanh nhìn một vòng, cảm thấy không còn sát khí gì nữa, hắn mới cười cười. Sau đó hắn liền đi tới phía Bạch Ngọc Đường và anh em nhà họ Trịnh cách đó không xa.
- Được rồi, hết nguy hiểm rồi, tôi nghĩ sẽ không còn ai làm loạn nữa đâu, nhiệm vụ của tôi cũng coi là hoàn thành rồi, đi thôi.
Đi tới trước mặt ba người Bạch Ngọc Đường, Vu Thiên vẻ mặt vô cùng thoải mái nói.
- Oa! Vừa rồi Vu tiên sinh ra tay rất lãnh khốc đó.
Bạch Ngọc Đường phản ứng khá nhanh, nhìn thấy Vu Thiên bước tới, lập tức vỗ mông ngựa.
- Ha ha, chẳng qua là mấy mao đầu tiểu tử mà thôi, cũng chẳng tốn bao nhiêu sức cả.
Vu Thiên cười ha hả nói. Cũng không phải Vu Thiên nói phét, hay tự kiêu gì cả, chỉ là thực sự ba tên vừa rồi không xứng lọt vào mắt hắn.
Nghe Bạch Ngọc Đường và Vu Thiên nói chuyện, cuối cùng Trịnh Tử Hào cũng phản ứng kịp:
- Ai nha, công phu của Vu tiên sinh thật lợi hại, quá lợi hại, thật sự đã khiến Trịnh mỗ mở rộng tầm mắt.
Một màn này hôm nay, Trịnh Tử Hào đã có nhận thức mới về Vu Thiên, trước đây hắn cũng biết Vu Thiên rất lợi hại, nhưng không nghĩ Vu Thiên lợi hại như vậy, mấy tên sát thủ vừa rồi lần lượt ra tay, có thể nói ai cũng có sở trường riêng, nhưng trong mắt Vu Thiên không ngờ chỉ là việc vặt, Vu Thiên vừa ra tay, tất cả mọi chuyện đều xong, không thể không nói Vu Thiên thật sự rất lợi hại.
- Ha ha, Trịnh thiếu khách khí rồi, tôi nói rồi, anh có thể trực tiếp gọi tên tôi, không cần khách sao gọi Vu tiên sinh như vậy đâu.
Nhìn Trịnh Tử Hào, Vu Thiên cũng rất vui vẻ, có thể được anh vợ khích lệ, trong lòng Vu Thiên cũng rất cao hứng. Về phần cuối cùng Trịnh Tử Hào có trở thành anh vợ của mình hay không, Vu Thiên mặc kệ lắm chuyện như vậy, chỉ cần hắn cho rằng như vậy là được rồi.
Nói xong mấy câu này, Vu Thiên chớp chớp mắt với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường lập tức hiểu đây là ám hiệu của Vu Thiên. Cho nên lúc này hắn liền nắm lấy tay Trịnh Tử Hào nói:
- Trịnh huynh, tôi có chuyện muốn nói riêng với anh, xin anh theo tôi một lát.
Trịnh Tử Hào cũng không biết Bạch Ngọc Đường có chuyện gì muốn nói, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, dường như là có chuyện gì rất quan trọng, cũng không dài dòng, quay về em gái nói khẽ:
- Anh với Bạch thiếu ra kia nói chút chuyện, một lát nữa lại quay lại, em ở đây chờ một lúc nhé.
Nói xong, hắn lại gật đầu với Vu Thiên một cái, sau đó mới đi theo Bạch Ngọc Đường rời khỏi.
Bạch Ngọc Đường và Trịnh Tử Hào vừa rời khỏi, Vu Thiên lập tức nắm lấy tay của Trịnh Khả Tâm:
- Được rồi, hiện giờ anh trai cô cũng đã rời khỏi, chúng ta đi được chưa?