Khương Văn Chính thấy Lý Miểu nhìn về phía mình, ông khẽ vuốt cằm, cho hắn một ánh mắt yên tâm.
 
Gần trăm năm nay, Nam Chu luôn luôn an phận, khiến mọi người gần như quên mất dã tâm trước khi bọn họ thuần phục. Quốc thổ Nam Chu bây giờ cũng nhờ khi xưa bọn họ mượn dịp thiên hạ Lý gia nội loạn không ngừng, từng bước xâm chiếm có được. Mặc dù bây giờ xưng thần nhưng mấy chục năm qua trong Nam Chu cũng xem như ổn định, quốc lực cũng không ngừng vững mạnh. Quốc Vương Nam Chu đương nhiệm có thể nói là biết điều, nhưng e rằng bây giờ Vương Thế tử này đã sinh ra dã tâm không nên có.
 
Nhưng muốn nổi lên chiến sự cũng không phải chuyện đơn giản, huống chi Nam Chu giáp với bản triều, một khi dấy lên chiến hỏa, liên lụy không chỉ có bách tính một bên. Cho nên bây giờ giống như những gì bọn họ thương nghị trước đó, trước mắt trấn an Nam Chu, sau đó vào thời điểm thích hợp tung một cú chí mạng. Nam Chu này không thể giữ lại, cho dù muốn giữ cũng không thể để bọn họ yên ổn như bây giờ được.

 
Sứ thần Nam Chu kia là người tâm tư mẫn tuệ, hắn vốn đã chuẩn bị tinh thần bị đối đãi lạnh nhạt, lại không ngờ tình huống thực tế tốt hơn hắn dự đoán rất nhiều. Bây giờ Nhạc Anh Kỳ thân mang tội, có thể ra ngoài hay không không phải chỉ nhìn một mình suy nghĩ của Lý Miểu. Mà trước khi đến đây, trên dưới Nam Chu đã chuẩn bị đưa Chất tử khác đến rồi, nghĩ tới quyết định của Vương thượng, ánh mắt sứ thần Nam Chu liếc nhìn Lý Miểu ngồi trên cao, trong lòng có chút bất an.
 
Mà vào lúc này, Lễ bộ Thượng Thư đứng dậy: “Khởi bẩm bệ hạ, Chất tử Nam Chu - Nhạc Anh Kỳ động đến hình luật, hiện bị giam giữ ở đại lao Hình bộ. Dựa theo luật pháp, vương thất phạm vào vụ án giết người lẽ ra phải biếm thành dân thường. Như vậy, Nhạc Anh Kỳ lấy thân phận dân thường thì không thích hợp làm đại biểu vương thất Nam Chu nữa. Thần cho rằng nên yêu cầu vương thất Nam Chu chọn người phù hợp để thay thế Nhạc Anh Kỳ." Lễ bộ Thượng Thư chậm rãi nói.
 
Sứ thần Nam Chu nghe vậy, thân thể vốn cong xuống càng cong thêm.
 
Lý Miểu hừ lạnh một tiếng, cả giận nói: "Nhạc Anh Kỳ to gan làm loạn, vì kháng chỉ mà không tiếc mưu hại tính mệnh của người khác, quả thật là tội không thể tha."
 
Lúc này, Khương Văn Chính tiến lên một bước, chắp tay nói: "Vì mặt mũi vương thất Nam Chu giữ lại tính mệnh Nhạc Anh Kỳ đã là bệ hạ khai ân rồi. Đặc sứ Nam Chu chưa từng cầu xin cho Nhạc Anh Kỳ thì có thể thấy vương thất Nam Chu tán thành với cách xử trí Nhạc Anh Kỳ."
 

Nói xong, Khương Văn Chính nhìn về phía sứ thần Nam Chu ở một bên, sứ thần liên tục phụ họa, cũng biểu đạt lòng thần phục của Nam Chu.
 
Sứ thần Nam Chu nhìn Khương Văn Chính mang vẻ mặt hiền lành, trong lòng thầm than. Không phải hắn không muốn cầu xin, cho dù Nhạc Anh Kỳ không có tương lai, làm sứ thần một nước cũng không thể không nói cho hắn ta một câu được, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thôi. Bây giờ bị bọn họ chặn miệng, cũng thể mở miệng nói lại được.
 

Chỉ thấy sứ thần kia chắp tay nói: "Sau khi Vương ta biết việc này, đau lòng nhức óc. Cố ý sai hạ thần đến Kinh Thành thay Vương ta tạ lỗi với bệ hạ và Lư đại nhân. Đồng thời, vì bày tỏ thành ý của Nam Chu ta, sẽ mau chóng chọn một người thích hợp đến Kinh Thành yết kiến bệ hạ."
 
Giờ phút này, sứ thần vô cùng bất đắc dĩ và bi phẫn khó mà nói nên lời. Nước không có tôn nghiêm, trở thành thuộc địa của nước khác. Cho dù là Vương tử tôn quý, ở đây cũng chỉ là quân cờ dùng để xoa dịu đối phương mà thôi.
 
Nghĩ đến Vương Thế tử ở Vương Đô xa xôi còn đang mơ tưởng xa vời, Sứ thần lại cảm thấy tiếc hận vì xúc động của Nhạc Anh Kỳ. Cho dù tứ hôn thì thế nào? Chí ít thân phận vẫn còn, chí ít còn có tự do, tương lai ra sao ai có thể xác định. Dù sao cũng so với hiện tại, cờ lệch một chiêu mà mất toàn bộ, uổng phí mưu tính những năm nay của Tả Thừa đại nhân!
 
Khương Văn Chính nói: "Nghe nói Thất Vương tử quý quốc thông minh hơn người, bệ hạ cố ý cho hắn đi theo Tứ hoàng tử triều ta làm bạn, không biết ý của Vương thượng quý quốc như thế nào?"
 
Thất vương tử? Đây chính là nhi tử mà Vương thượng sủng ái nhất. Trong lòng sứ thần thầm kêu khổ.
 
Thất Vương tử Nhạc Anh Triêu, mặc dù tuổi còn quá nhỏ nhưng bởi vì mẹ đẻ là Khánh Phi được Vương thượng sủng ái, ngoại tổ là Triệu Chấn trong tay nắm giữ trọng binh, ngay cả Vương Thế tử cũng rất kiêng kỵ hắn. Bọn họ chọn Thất Vương tử làm vật thế chấp, không nói Vương thượng có bằng lòng hay không, chỉ riêng Khánh Phi và ngoại tổ Thất Vương tử chắc chắn sẽ phản đối, đến lúc đó, e rằng trong triều lại sinh ra rối rắm.
 
Mặc dù hắn che giấu rất tốt, nhưng chút cảm xúc biến hóa vẫn bị Khương Văn Chính và Lý Miểu thấy được. Triều thần đứng ở hai bên nhìn tình huống trước mắt, trong lòng cũng đã rõ ràng, Bệ hạ và Ninh Quốc Công đã thương nghị xong chuyện này từ trước. Lễ bộ Thượng thư đứng ra chẳng qua là dẫn lời mà thôi.
 
Sứ thần kia không dám tự mình đồng ý, đành phải nói chờ sau khi trở về sẽ báo cáo Vương thượng bọn họ.
 
Khương Văn Chính liền nói: "Lúc này nên chuẩn bị sớm đừng chậm trễ, đại nhân trở lại dịch quán có thể viết thư báo cho Nam Chu Vương, không cần phải đợi trở về mới báo cáo. Nếu Nam Chu phủ trống vắng quá lâu, không chỉ trong triều, sợ là bách tính trong kinh thành không biết chân tướng cũng sẽ nói này nói nọ. Đại nhân ngươi nói có đúng không?"
 
Trong lời nói, Khương Văn Chính không hề che giấu vẻ uy hiếp, làm cho sứ thần chỉ có thể gật đầu nói đúng.
 
Màn đêm buông xuống,trong dịch quán lập tức phái ra một người mang tin tức, tám trăm dặm khẩn cấp, chạy về hướng Nam Chu.
 
Ngày thư đưa đến trên tay Nam Chu Vương đúng lúc là ngày cuối cùng của năm nay. Thân thể của Nam Chu Vương có chút chuyển biến tốt hơn, nhưng lại ngã xuống trong tiếng khóc của Khánh Phi, chưa thể có mặt tại yến tiệc cuối năm.
 
Vương Thế tử Nhạc Anh Bình cố nén sự mừng rỡ, vẻ mặt đầy lo lắng an ủi Nam Chu Vương. Nhưng yến tiệc cuối năm vẫn tiến hành như thường lệ, Nhạc Anh Bình thay mặt chủ trì, khóe môi cong lên vẫn bại lộ tâm tình tốt của hắn ta.
 
Đại Tướng quân Triệu Chấn nhìn thấy, trong lòng cười lạnh.
 
Mà ở chỗ này, dù yến tiệc cuối năm đã cắt giảm phí, nhưng dưới sự tổ chức hao tổn tâm huyết của ngự trù, cũng không thiếu sót bao nhiêu so với những năm qua.
 

Trong tiếng chúc mừng của chúng thần, Lý Miểu nhẹ nhàng nhìn về phía sứ thần Nam Chu mặt ủ mày chau.
 
Sứ thần Nam Chu giật mình một cái, vội vàng giơ cao chén rượu, phụ hoạ theo.
 
Trưởng Công chúa nhìn thấy, nghiêng người thấp giọng nói với Khương Văn Chính: "Tâm tình bệ hạ cũng không tệ."
 
"Mấy ngày nay Sứ thần Nam Chu mượn cơ hội bái phỏng không ít triều thần, nhưng có lẽ không đạt được kết quả mình mong muốn." Khương Văn Chính nhẹ nhàng cười một tiếng.
 
"Bệ hạ thật sự muốn giam giữ Nhạc Anh Kỳ mãi sao?" Trưởng Công chúa hỏi.
 
Khương Văn Chính nhìn Trưởng Công chúa một chút, cười hỏi: "Sao thế?"
 
"Thả ra đi! Làm Lư gia chán ghét cũng tốt." Trưởng Công chúa nhìn Lư Thái phó cách đó không xa, lạnh lùng nói. Nghĩ đến tên Viên Tập kia là học trò Lư gia, Trưởng Công chúa nhìn Lư gia cũng không vừa mắt. Mặc kệ Lư Thái phó có biết thân phận của Viên Tập hay không, bà đã định tội Lư gia rồi. Mặc dù oan có đầu nợ có chủ nhưng cũng không thể tránh được ý định muốn để bọn họ không thoải mái của bà.
 
"Được." Khương Văn Chính nói. Sau khi vị Thất vương tử kia đến, lập tức thả Nhạc Anh Kỳ ra! Cũng làm tấm gương cho đứa bé kia.
 
Khương Kỳ ở một bên nhìn cảnh ca múa trong điện, lo lắng Nghiêm Tiêu Nghi ở trong phủ một mình. Ngày trước tuyết rơi, Nghiêm Tiêu Nghi bị cảm lạnh. Tuy nói không có gì đáng ngại, nhưng ho nhẹ, nên không thể có mặt ở yến tiệc cuối năm. Khương Kỳ buồn bực ngán ngẩm, nói với Trưởng Công chúa muốn đi hít thở không khí, lập tức đứng dậy ra đại điện.
 
Không biết bây giờ Nghi Nhi đang làm cái gì? Biết vậy hắn đã không tới, ở lại trong phủ cùng Nghi Nhi đón thừa tốt thì biết bao. Khương Kỳ đi dọc theo con đường lát đá, nhìn rừng cây hai bên bị tuyết phủ trắng xóa than thở.
 
Ngay lúc hắn muốn đến hoa viên nhỏ gần đó, chợt nghe phía sau núi giả truyền đến tiếng nói quen quen. Khương Kỳ bĩu môi, nghĩ lại có nam nữ mượn cung yến lén lút gặp nhau ở đây.
 
Vốn không muốn nghe lén, Khương Kỳ đang muốn quay người rời đi. Nhưng không ngờ nghe được nữ tử nhắc đến tên Nghiêm Tiêu Nghi.
 
". . . Chẳng lẽ bây giờ chàng còn đang suy nghĩ về Nghiêm Tiêu Nghi sao?" Chỉ nghe thấy nữ tử kia mặc dù thấp giọng nhưng giọng nói vẫn bén nhọn như cũ.
 
Nam nhân nói: "Ngươi đừng nói bậy. Nghi Nhi đã thành thân, nếu lời này của ngươi bị người khác nghe được, chẳng phải hủy đi thanh danh của người ta sao?"
 
Nghi Nhi? Nghi Nhi của hắn mà ngươi có thể gọi được sao! Khi Khương Kỳ đang muốn ra mặt, bảo tiểu tử kia dừng lại, thì nghe thấy nữ tử kia nói tiếp.
 
"Tam công tử, chàng biết nàng ta đã thành người khác vợ, vì sao còn luôn mồm gọi nàng ta là Nghi Nhi?" Nữ tử kia chất vấn: "Chẳng lẽ không sợ làm hỏng thanh danh của nàng ta?"
 
". . ." Nam tử không nói gì.
 

"Tam công tử, chàng còn nhớ giữa chúng ta có hôn ước không? Chàng có nhớ ta mới là người phải thành thân với chàng không?" Nữ tử kia nức nở nói: "Ta biết hôn ước này không phải chàng mong muốn, nhưng sinh ra là nữ tử, ta có thể làm gì?"
 
"Ta. . ."
 
Phải! Đôi nam nữ này chính là Lư Bản Trác và Nghiêm Tiêu Nguyệt.
 
Mặc dù Khương Kỳ không muốn để ý tới hai người này nhưng nơi này cũng không phải nơi yên lặng gì. Nếu hắn có thể đột nhiên xuất hiện ở đây, nói không chừng còn sẽ có người khác. Khương Kỳ cũng không muốn vì hai người kia mà làm hỏng thanh danh của Nghi Nhi. Hắn nhặt một hòn đá to bằng nắm đấm trẻ con từ dưới đất lên, chọi vào trên núi giả kia.
 
"Bốp!" Âm thanh hòn đá rơi xuông không coi là nhỏ, đủ để kinh động đôi nam nữ đang tranh chấp kia.
 
Hoàn toàn yên tĩnh, lập tức có hai thân ảnh lần lượt đi ra khỏi núi giả, muốn rời khỏi hoa viên nhỏ.
 
Núp trong bóng tối, Khương Kỳ nghe tiếng bước chân cách đó không xa, cười lạnh. Nhặt thêm một hòn đá nữa, bắn về phía cổ chân người đi ở đằng trước.
 
"Ai nha!" Người nọ thốt lên một tiếng.
 
Tiếng bước chân cách đó không xa cũng vì một tiếng kinh hô này mà dừng lại. Chuyển hướng về phía bên này.
 
"Kẻ nào ở đây?" Tiếng nói này mang theo một chút dịu dàng kỳ lạ, nghe là biết thái giám trong cung.
 
Lư Bản Trác nhìn nữ tử trước mặt đột nhiên ngã sấp xuống bịt cổ chân, đáy mắt hiện lên một tia lãnh ý. Vẻ mặt Nghiêm Tiêu Nguyệt đau đớn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lư Bản Trác, trong lòng ấm ức. Nàng biết Lư Bản Trác nàng cố ý, nhưng chính nàng cũng không rõ vì sao chân của nàng lại đột nhiên bị đau, mặc dù nàng muốn lộ ra cổ chân để chứng minh mình nhưng tay vỗ vỗ phía trên lại không cảm thấy đau.
 
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Nghiêm Tiêu Nguyệt vội vàng thấp giọng nói: "Tam công tử, chàng mau mau trốn đi."
 
Mặc dù nếu mượn cơ hội, để người khác nhìn thấy hai người họ ở đây, thì Lư gia không cách nào tiếp tục kéo dài cửa hôn sự này được nữa, nhưng nàng không muốn để cho Lư Bản Trác chán ghét bản thân mình. Vất vả lắm mới khiến hắn sinh ra một chút áy náy với mình, không thể thất bại trong gang tấc được.
 
Lư Bản Trác nghe Nghiêm Tiêu Nguyệt nói như vậy, ngẩn người. Nghĩ có lẽ bản thân đã hiểu lầm nữ tử trước mắt, trong lòng càng thêm áy náy. Nhưng lúc hắn muốn nói gì đó, thì thấy Khương Kỳ chậm rãi đi ra khỏi bóng tối.
 
"Ai nha! Không ngờ ở chỗ này còn có thể gặp được hai vị." Tiếng nói của Khương Kỳ không coi là nhỏ, vẻ mặt hắn vui cười, hoàn toàn không có ý định che giấu sự cố ý của mình: "Bản thế tử vốn định đến hít thở không khí, không ngờ lại gặp hai người ở đây nói chuyện. Lư Tam công tử, Nghiêm tiểu thư, à! Hẳn là đường muội, lúc này đêm đã về khuya, các ngươi nói cái gì nữa?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play