Trăm năm trước có một vị hoàng tử, một ngày nọ sau khi tỉnh lại, nói được Phật Tổ cảm hóa, ầm ĩ muốn xuất gia. Hoàng đế làm sao có thể cho phép? Nhưng vị hoàng tử kia vậy mà tuyệt thực thể hiện ý chí. Cuối cùng Hoàng đế bất đắc dĩ, đành phải xây chùa Khánh Quang tại Tây Sơn cách Kinh Thành không xa, càng mời đến không ít cao tăng đến chăm sóc ngôi chùa này. Bởi vì có hoàng thất cúng bái thần phật, ngôi chùa Khánh Quang này cũng trở thành chùa của Hoàng gia, trong Kinh Thành các quý nhân phần lớn đều hay tới đây dâng hương kính phật.
 
Bởi vì không phải mùng một mười lăm, cho nên thời điểm đám người Nghiêm Tiêu Nghi đến, người lên núi dâng hương cũng không coi là nhiều. Nhưng phủ binh và xa giá của Ninh Quốc Công phủ trong Kinh Thành không ai không biết, chờ bọn họ nhìn thấy người từ trên xe bước xuống, lập tức rõ ràng thân phận của đối phương.
 
"Phu nhân, kia là Nghiêm Tiêu Nghi, vị bên người nàng khẳng định là thế tử Ninh Quốc Công phủ." Cách đám người Nghiêm Tiêu Nghi không xa, bên cạnh xe ngựa, một bà tử đứng ở bên cửa sổ xe ngựa thấp giọng nói.
 
Thường thị vén màn xe nhìn xuống, bắt gặp Khương Kỳ đang được người đỡ lấy ngồi lên tứ luân xa, bà như có điều suy nghĩ.
 
"Phu nhân?" Bà tử kia thấy Thường thị không nói lời nào, liền thử dò xét nói.
 
Thường thị hạ màn xe xuống, âm thanh lạnh lùng nói: "Đi thôi!"
 
"Vâng."
 
Chùa Khánh Quang xây ở trên đỉnh núi, cho nên xe ngựa nhiều nhất cũng chỉ có thể đến sườn núi. Khương Kỳ đi đứng không tiện, leo núi đó là chuyện nói mơ giữa ban ngày. Cũng may trước đó đã phái người đi trước sắp xếp, cho nên chờ bọn họ đi lên cầu thang thì đã có kiệu phu mang kiệu ghế dựa đứng ở nơi đó chờ đợi.
 
Khương Kỳ vốn muốn ngồi kiệu với Nghiêm Tiêu Nghi nhưng Nghiêm Tiêu Nghi cự tuyệt.
 
"Thế tử thân thể không tốt nên ngồi kiệu. Mà thiếp đã đến tế bái phụ mẫu sao có thể lười biếng?"

 
Khương Kỳ muốn nói hắn và nàng cùng đi, nhưng nhìn bộ dạng mình bây giờ, sợ là sẽ làm trễ nải canh giờ. Cuối cùng đành phải đè xuống, không mở miệng.
 
Ngoại trừ để lại hai phủ binh cùng mấy xa phu ở phía dưới trông xe ngựa, còn lại đều đi theo Nghiêm Tiêu Nghi và hắn lên núi. Người không coi là nhiều, nhưng mang theo phủ binh đến dâng hương cũng ít khi thấy, cho nên nhóm người bọn họ trên đường đi cũng vô cùng gây chú ý.
 
Khương Kỳ trước đó ở Kinh Thành rêu rao tứ phía, người biết hắn cũng không ít. Nghiêm Tiêu Nghi vào lúc còn là tiểu thư Hầu phủ cũng thường xuyên đến yến tiệc của một số nữ quyến quan gia, cho nên người biết nàng cũng khá nhiều.
 
Cái thời tiết tháng sáu này, cho dù là có ô che chắn, nhưng như thế, Nghiêm Tiêu Nghi vẫn nóng đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trán đổ mồ hôi. Khương Kỳ nhìn mà đau lòng, cầm khăn, giơ cánh tay dài ý đồ muốn lau mồ hôi cho Nghiêm Tiêu Nghi.
 
Nơi đông người như vậy, Nghiêm Tiêu Nghi định nhận khăn trong tay hắn, nhưng Khương Kỳ không đạt mục đích không bỏ qua, nhất định phải tự mình động thủ. Nghiêm Tiêu Nghi bất đắc dĩ, đành phải giả bộ không nhìn thấy ánh mắt xung quanh kia, hơi nghiêng đầu, để Khương Kỳ lau mồ hôi cho mình.
 
Được như ý, Khương Kỳ càng thêm ân cần, cướp ấm nước tinh xảo vào trong tay, đổ nước cho Nghiêm Tiêu Nghi uống. Nhưng ngồi trong kiệu nên mỗi một bước đi đều lay động. Nước chưa đổ vào trong chén, vẩy ra bên ngoài, dính ướt quần áo Khương Kỳ.
 
Khương Kỳ hoàn toàn không để tâm, cười đưa chén nước cho Nghiêm Tiêu Nghi. Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thấy hắn chỉ lo đưa nước cho mình mà mặc kệ những thứ khác, cũng không biết làm sao. Nàng hiển nhiên biết rõ tính tình Khương Kỳ không đạt được sẽ không bỏ qua, Nghiêm Tiêu Nghi đành phải tiếp nhận chén nước uống vào.
 
Nhưng làm nàng không có nghĩ tới là, Khương Kỳ nhận lại chén nước Nghiêm Tiêu Nghi uống xong, lại rót một chén, theo vị trí vết son trên miệng chén kề môi lên uống từng ngụm từng ngụm. Biểu tình kia thật giống như đang uống quỳnh tương ngọc dịch*, rất là thỏa mãn.
 
*Rượu tiên nước thánh
 
Nghiêm Tiêu Nghi có chút chột dạ nhìn bốn phía một chút, mặc dù hạ nhân và phủ binh xung quanh đều giả vờ như không nhìn thấy nhưng Nghiêm Tiêu Nghi vốn bị hơi nóng hun đỏ khuôn mặt nhỏ càng thêm nóng hơn.
 
"Đăng đồ tử." Nghiêm Tiêu Nghi thầm mắng trong lòng, quay đầu cất bước tiếp tục đi lên phía trước, chỉ là Nghiêm Tiêu Nghi không có chú ý một điều, người làm ra hành vi đột ngột này, bấy giờ vành tai phiếm hồng hiếm thấy.
 
Khương Kỳ nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Nghiêm Tiêu Nghi, ngứa ngáy trong lòng. Có thể nói trong mộng hắn chưa từng nhìn thấy Nghiêm Tiêu Nghi như vậy. Trong mộng mình thật sự là ngu xuẩn quá mức, lại bỏ lỡ biểu cảm xinh đẹp như vậy của Nghi nhi.
 
Mình phải dưỡng thân thể khỏe mạnh thật nhanh mới được. . . Khương Kỳ nghĩ vậy.
 
Trên đường đi, bọn họ vốn đã được người ta chú ý, Khương Kỳ ngồi ở trên kiệu càng thêm nổi bật, cho nên mọi cử động vừa rồi của Khương Kỳ đều bị người có tâm nhìn thấy. Mặc dù không ít người thầm mắng hành vi của Khương Kỳ phóng đãng nhưng đồng thời cũng ngạc nhiên nữ nhi Nghiêm thị kia làm sao có thể chiếm được trái tim của tay ăn chơi Khương Kỳ nhanh như vậy?
 
Đại khái là vô cùng xấu hổ, mãi cho đến lúc lên tới đỉnh núi, Nghiêm Tiêu Nghi vẫn không để ý Khương Kỳ. Khương Kỳ kêu vài tiếng, không thấy Nghiêm Tiêu Nghi để ý đến hắn, sợ chọc Nghiêm Tiêu Nghi giận thật, đành phải là ngoan ngoãn ngồi yên trên kiệu, không sinh sự nữa.
 
Đến đỉnh núi, tìm một gốc cây râm mát dừng lại. Để lại đại đa số người hầu, chỉ mang theo hai tên phủ binh dùng để khiên tứ luân xa ra, Nghiêm Tiêu Nghi mang theo Lâm ma ma, Tiêm Nhu cùng Cát Nhi đi vào trong chùa.
 
Còn chưa đi vào đại điện đã có thể nghe thấy tiếng tụng kinh từ trong điện truyền đến. Đi vào trong điện, chúng tăng ngồi trong chùa, chủ trì ngồi cao nhất, tay cầm mõ, cùng tăng nhân đọc kinh văn, vừa trang nghiêm vừa từ bi.
 
Nghiêm Tiêu Nghi quỳ gối trên bồ đoàn, hai tay dâng đèn trường minh trong lòng nói với phụ mẫu nhớ nhung cùng cầu mong kiếp sau cho bọn họ. Khương Kỳ ở bên cạnh, mặc dù hắn không tiện quỳ xuống nhưng vẫn chắp tay trước ngực, trong lòng cầu nguyện.
 
Mặc dù trong điện không cấm khách hành hương khác tiến vào, nhưng tình huống như vậy, rất nhiều người đều sẽ biết không tới quấy rầy. Chỉ là sau khi biết người ở bên trong là ai, đều lộ ra bộ mặt không thể tin được.

 
Người thường đến kính hương đều biết, nghi thức này như thế nào cũng phải tụng kinh một canh giờ mới xong. Vậy Khương Kỳ kia chẳng lẽ có thể bồi phu nhân của hắn quỳ một canh giờ hay sao?
 
"Ta thấy Khương Kỳ đang ngồi trên tứ luân xa." Một tiểu công tử đi theo mẫu thân nhà mình nói.
 
Huynh trưởng của hắn lắc đầu nói: "Nghe nói Khương Kỳ kia bệnh hơn nửa năm, đêm tân hôn mới tỉnh lại. Lúc này mới qua hai ba ngày, cho dù là không về kinh, sợ cũng khó chịu."
 
"Không phải nghe nói lúc trước Khương Kỳ coi trọng đích nữ Kiến An hầu sao? Làm sao bây giờ đổi người, còn để ý như vậy?" Tiểu công tử không hiểu.
 
Huynh trưởng hắn quay đầu nhìn thoáng qua đại điện, vẻ mặt không liên quan đến mình: "Chuyện này không liên quan đến chúng ta, nương đã xuống núi, chúng ta vẫn nhanh chóng đuổi theo thôi."
 
Tiểu công tử kia đành gật đầu đáp lời, theo huynh trưởng nhà mình xuống núi.
 
Một canh giờ qua đi, Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi cảm ơn chủ trì đồng thời dâng tiền nhan đèn lên, mới chậm rãi xuống núi.
 
Trong chùa bồ đoàn đều được bện bằng cành lá hương bồ, mặc dù không cứng, nhưng quỳ một thời gian dài, cũng khó chịu. Lần này vô luận là Nghiêm Tiêu Nghi khước từ như thế nào, Khương Kỳ vẫn quyết tâm để người tìm kiệu ghế dựa khiêng nàng xuống núi.
 
Mà đợi đến khi bọn họ về tới phủ, các phủ khác trong Kinh Thành đều biết thế tử Ninh Quốc Công phủ thật sự bồi phu nhân quỳ một canh giờ, có thể thấy được vị này quan tâm phu nhân nhà mình thế nào.
 
Khương Văn Chính và Trưởng Công Chúa nghe Lâm ma ma hồi bẩm, cũng là hai mặt nhìn nhau, khó có thể tin.
 
Quả nhiên nhi tử nhà mình có gì đó kỳ lạ. . .
 
Lúc bọn người Nghiêm Tiêu Nghi trở về, Trần thái y cũng chưa rời phủ, mà đang đánh cờ cùng Khương Văn Chính, Trưởng Công Chúa ở một bên quan sát.
 
Khương Kỳ nghe xong, thuận miệng nói: "Ba người xú kỳ lâu tử*."
 
*chỉ người chơi cờ không hay nhưng say mê chơi cờ.
 
Nghiêm Tiêu Nghi vừa vặn thay y phục xong, từ sau tấm bình phong đi tới. Nghe được Khương Kỳ nói chuyện, không hiểu hỏi: "Thế tử đang nói ai?"
 
Khương Kỳ cười nói: "Trần thái y trong triều nổi danh là xú kỳ lâu tử, cha và nương vốn không biết chơi cờ. Kết quả có một năm Trần thái y theo quân xuất chinh, khi hồi Kinh, dụ dỗ cha lúc đó còn đang bị thương cùng ông ấy học đánh cờ. Cho nên, cha cũng thành nổi danh chơi cờ dở. Buồn cười là nương rõ ràng không biết chơi cờ, lại thích xem hai người bọn họ đánh cờ."
 
Sau khi Nghiêm Tiêu Nghi nghe xong cũng khẽ cười một tiếng: "Vậy Thế tử có biết chơi không?"
 
"Ta là theo thái phó học tập, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều không sánh bằng bản Thế tử đâu." Khương Kỳ đắc ý nói: "Tìm một ngày hai ta đánh một ván."
 

Nghiêm Tiêu Nghi lắc đầu nói: "Thế tử kế thừa từ thái phó, thiếp làm sao so được?"
 
"Sao không so được? Chúng ta không so kỹ nghệ, chỉ để tiêu khiển thôi." Khương Kỳ nghĩ đến muốn ở trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi bộc lộ tài năng, khuyên nhủ.
 
"Vẫn là trước hết mời Trần thái y tới, xem bệnh cho Thế tử đi!" Nghiêm Tiêu Nghi sai Tiêm Xảo đi mời người.
 
Khương Kỳ vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn tiếp tục. Nghiêm Tiêu Nghi liền nói: "Còn nhiều thời gian, thiếp hiện tại chỉ quan tâm thân thể của Thế tử."
 
"Quả thật là còn nhiều thời gian." Khương Kỳ dường như sững sờ, cuộc sống sau này đúng thật còn rất nhiều thời gian, mọi thứ đều kịp.
 
Nghiêm Tiêu Nghi không rõ vì sao vẻ mặt Khương Kỳ đột nhiên trở nên ý vị thâm trường, chỉ là từ khi Khương Kỳ tỉnh lại đến nay, hành vi vẫn luôn khiến nàng không hiểu nguyên do, cho nên cũng không nói gì thêm.
 
Trần thái y đang nghe Trưởng Công Chúa nói về hành vi kỳ lạ của Khương Kỳ sau khi tỉnh lại, trong lòng không hiểu. Vào ngày Khương Kỳ tỉnh lại, ông cũng không phát hiện thân thể Khương Kỳ có chỗ nào không ổn, hơn nữa lúc ấy thần sắc Khương Kỳ giống như người bình thường, không có dáng vẻ giống như đầu óc xảy ra vấn đề.
 
Chỉ là vẻ mặt lo lắng của Trưởng Công Chúa không giống giả bộ, cứ nghĩ rằng do mình chểnh mảng chỗ nào đó, cho nên đến khi nghe được Khương Kỳ trở về, lập tức chạy đến muốn cẩn thận xem lại một lần nữa. Tuy nói thế tử này có chút không đáng tin, nhưng dù sao cũng là con trai độc nhất của quốc công gia, không thể xảy ra sai sót.
 
Trần thái y xem bệnh cẩn thận, hơi nhíu mày thở dài, người ở bên cạnh chờ, nỗi lòng vốn lo lắng cũng gần như nâng lên tới cổ họng. Qua hồi lâu, Trần thái y rốt cục thu tay bắt mạch về.
 
"Tuy nói tứ luân xa tạm thời có thể giúp thế tử hoạt động, nhưng vẫn cần phải đi lại nhiều hơn, tứ chi mới có thể rèn luyện được. Chỉ là việc rèn luyện này cũng không thể quá mức, phải tiến hành từng bước mới được." Trần thái y chậm rãi nói: "Lát nữa ta sẽ châm cứu cho thế tử, đồng thời để một người ở bên cạnh ngoài việc chăm sóc Thế tử còn học thủ pháp xoa bóp cơ bắp từ lão phu."
 
Trần thái y nói, ánh mắt lại nhìn Nghiêm Tiêu Nghi. Không phải Trần thái y cố ý chọn Nghiêm Tiêu Nghi, mà là thế tử này nghe tới xoa bóp liền nhìn nàng chằm chằm, Trần thái y cũng có mắt nhìn. Mà Nghiêm Tiêu Nghi tất nhiên sẽ không cự tuyệt.
 
Đợi Trần thái y châm cứu xong, liền theo Công Chúa và Khương Văn Chính đang sốt ruột ra ngoài cửa.
 
"Điện hạ, thân thể của Thế tử sinh ra đã suy yếu nhưng mọi thứ đều ổn. Nếu nói tính tình của Thế tử có chỗ nào thay đổi, lão phu cảm thấy sợ là tâm thái của ấu điểu thì phải?"
 
"Ấu điểu*?"
 
*Chim non

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play