Thanh Uy Viện đêm yên ả. Nắng gắt chiếu lên từng tán lá trúc xanh, tiếng gió thổi rì rào mát mẻ. Lại có hai con người đang rất không an tĩnh
Một người trừng mắt nghiêm nghị, một người bị mắng xong bèn đen mặt bỉu môi, chỉ có thể vâng lời lủi thủi tự chui về phòng nhưng lòng cũng không quên thầm trách
*Sao sư tôn lại biết ta sẽ lén đêm xuống thành chứ, tức quá đi! *
Tiêu Vương lủi thủi chui về phòng, hắn đóng cửa tắt đèn, thầm chờ Mạc Tử Quân đi ngủ rồi nhất định sẽ trốn đi
Tiêu Vương tức tối trong lòng xuống cả một ngày, hắn thật sự rất thích ăn đồ ngọt, vậy mà cả quãng đường Mạc Tử Quân đều cấm tiệt, hắn đương nhiên quen thành thói đột nhiên bị cấm thành ra ngứa cả răng rồi
Cuối cùng không chờ được sư tôn đi nghỉ trước, bản thân Tiêu Vương cũng đã tự mình ngủ quên mất tiêu luôn
Mạc Tử Quân thân ở Tĩnh Thất, sau cả một ngày bị hắn bám lấy năn nỉ thật chỉ biết thở dài cảm nghĩ
Mạc Tử Quân vốn đã thầm cho rằng, Tiêu Vương cũng đã mười lăm tuổi, tính cách hẳn sẽ hiểu chuyện nhiều
Bản thân y nhận rõ khi y năm xưa bằng tuổi hắn cũng chẳng phải tên nhóc vừa ngốc vừa loạn như hắn. Nhưng rồi, Mạc Tử Quân cũng an định cảm thán
Suy cho cùng, y vẫn nên nhận hắn làm đệ tử, bất kể nguyên do nào. Là một thần quan, Mạc Tử Quân nhận thức rõ, duyên chính là duyên, y không trái, duyên muốn y dạy dỗ hắn, y sẽ tuân
Có lẽ bản thân Mạc Tử Quân cũng đã an định nắm rõ, không phải y nhận hắn làm đệ tử, mà là y phải nhận hắn làm đệ tử
"Hôm nay mệt chết thật, đệ biết hôm nay là ai đứng lớp ở Lục Nghệ Thất không? Chính là Gia Yên thánh chủ đó, buồn ngủ chết đi được!"
Lam Tuyên Cơ vừa xuất hiện đã than vãn một trận với Triệu Lẫm và Tiêu Vương. Triệu Lẫm nhìn nàng rồi lại chỉ vào Tiêu Vương
"Vậy tỷ nghỉ ở Lục Hành Thất bọn ta khỏe sao? Tên này hẳn không chỉ buồn ngủ, hắn nằm ngủ hẳn luôn ấy chứ!" - Triệu Lẫm
"Phải nói là Nhạc Tinh thánh chủ quá nhạt nhẽo, đệ không muốn ngủ cũng phải ngủ thôi!" - Tiêu Vương ngáp ngắn ngáp dài đáp
Than vãn với nhau một trận xong, cả ba con người chỉ biết khoanh tay lắc đầu ngao ngán
"Lúc trước chúng ta vẫn học ở Lan Thất cùng nhau, vậy mà đột nhiên lại bị tách đi hết! Ta một mình ở Lục Nghệ Thất buồn chết mất thôi!" - Lam Tuyên Cơ than khóc
Triệu Lẫm chỉ có thể bèn lắc đầu, cậu ta lại bèn lẩm nhẩm trong miệng một lúc rồi bèn nói
"Tính đi tính lại, chúng ta nhập môn cũng đã đủ ba tháng rồi! Tôn sư huynh bảo, các đệ tử nhập môn như chúng ta phải ở Lan Thất học gia quy lễ giáo và quy tắc trong vòng ba, mới chia ra học như các đệ tử khác đấy!" - Triệu Lẫm
Lam Tuyên Cơ và Tiêu Vương bèn nhìn Triệu Lẫm với ánh mắt nghi hoặc
"Tôn sư huynh, câu này nghe đệ nói cũng hơi nhiều rồi nha! Mờ ám quá rồi đấy!" - Lam Tuyên Cơ bèn trêu cậu ta
"Có cái gì mờ ám chứ? Huynh ấy là sư huynh của ta, không biết gì thì hỏi thôi!"
"Ai như hai người, học ở đây đã được ba tháng mà chuyện phân lớp còn không rõ!"
"Tỷ đấy, sáng nay còn phải bắt Mạc sư huynh dẫn đến Lục Nghệ Thất!"
"Còn ngươi nữa, sáng nay lại đi nhầm lớp, tìm tận một lúc lại hóa ra ngươi đang ngồi trong Lan Thất!"
Không hổ là Triệu Lẫm, chỉ mới nói với cậu ta một câu duy nhất lại bị vả tận mấy câu liền
Còn đang tán gẫu chưa được bao nhiêu câu, đột nhiên Lý Như Lan bước đến phía họ
"Lý sư tỷ, có chuyện gì sao?" - Tiêu Vương
Lý Như Lan đối với Tiêu Vương và Triệu Lẫm vẫn bình thường, nhưng ánh mắt dành cho Lam Tuyên Cơ lại trở nên nghiêm khắc vô cùng
"Muội qua đây làm gì? Sắp cho buổi học tiếp theo, còn không mau trở về Lục Nghệ Thất!" - Lý Như Lan gằng giọng trừng mắt với Lam Tuyên Cơ
Bản thân Lam Tuyên Cơ cũng tự nhận hỏi không biết đã làm gì khiến Lý Như Lan ghét mình ra mặt thế này nữa
Nhưng dẫu thế nào, Lý Như Lan vừa là sư tỷ vừa là trưởng phạt, Lam Tuyên Cơ vẫn là nên vần theo, nàng đành ủ rũ chào tạm biệt với hai đệ đệ của mình rồi lại phải lủi thủi trở về Lục Nghệ Thất tít xa
Lý Như Lan nhìn theo Lam Tuyên Cơ nhưng ánh mắt cũng chẳng mấy phần dịu đi, Tiêu Vương vừ Triệu Lẫm dường như cũng chẳng chịu nổi sự đối xử của cô đối với Lam Tuyên Cơ
"Lý sư tỷ, tuy đệ không biết tỷ và Lam Tuyên Cơ có hiềm khích gì, nhưng đừng quá chèn ép sư muội như thế chứ!" - Tiêu Vương
"Lý dùng ánh mắt đó, là ý gì cũng được, nhưng bọn đệ không có ý định ngồi xem tỷ tỷ của mình bị ức hiếp đâu!" - Triệu Lẫm
Nghe Tiêu Vương và Triệu Lẫm đột nhiên phản bác dữ dội như thế, Lý Như Lan không biết là khó chịu hay khó hiểu, biểu lộ của cô bèn dịu đi, nhìn hai người mắt rồi nói
"Cái trừng mắt đó, ta có hai lý do! Lý do thứ nhất chính là muốn các đệ nên xem trọng gia quy Kim Quang Mạc Thị hơn đi!"
"Lý do thứ hai, là bản thân muội ấy tự biết rõ mình đang và đã làm gì thôi!"
Nói xong, Lý Như Lan lại bèn trước tiếp bỏ đi. Tiêu Vương vod phần im lặng nhưng Triệu Lẫm lại không chịu tính khí này
"Cái gì vậy chứ? Xem xem, Lý sư tỷ này còn đáng ghét hơn cả cái tên họ Tôn đáng ghét kia nữa!"
"Cô ta là trưởng tỷ của Lý Tiểu Mai phải không? Hai tỷ muội nhà họ Lý này đều đáng ghét như nhau!"
"Được rồi được rồi, đừng mắng nữa!" - Tiêu Vương liền vội bịt mồm Triệu Lẫm lại
Nếu để cậu ta mắng người xả giận thì thành lớn chuyện mất, Triệu Lẫm hạ giận được mấy phần nhưng vẫn không tài nào xả hết mà
"Hôm trước ta thấy tỷ ấy ra mặt trừng phạt Lý Tiểu Mai, ta còn nghĩ là một người hiểu chuyện công tư phân minh!"
"Nhưng ngươi xem, này chính là ghi thù vô cớ này!"
Mắng cho đã cái mồm của mình một tràn, Triệu Lẫm lại quay sang Tiêu Vương đang im lặng không nói gì
"Nè, ngươi im lặng thế là sao? Ngươi thường bám Lam Tuyên Cơ lắm mà, thấy tỷ ấy bị ức hiếp lại im lặng à?"
Triệu Lẫm lại lần nữa nổi nóng trước sự im lặng của Tiêu Vương mà chất vấn hắn, nhưng Tiêu Vương dường như đã nghĩ gì đó rồi mới nói cậu ta
"Ta chỉ đang nghĩ về hai lý do của Lý sư tỷ đã nói!" - Tiêu Vương
"Hai lý do? Chuyện gia quy và chuyện của riêng Lam Tuyên Cơ à?" - Triệu Lẫm, Tiêu Vương bèn gật đầu rồi lại nói tiếp với Triệu Lẫm
"Về gia quy thì chắc chắn là đang muốn nói Lam Tuyên Cơ nên không thường xuyên sang Lục Hành Thất điện của chúng ta rồi đấy!"
Triệu Lẫm nghĩ một lúc, lại bèn gật đầu với ý của Tiêu Vương
"Suy cho cùng, dù chúng ta là tỷ đệ thì gia quy đúng là khó tránh rồi, vậy vẫn nên nói tỷ ấy vậy, đằng nào tỷ ấy cũng là nữ nhân!" - Triệu Lẫm
Đã thống nhất rõ ràng, nhưng Tiêu Vương và Triệu Lẫm thật sự phát hờn hai chữ "gia quy" kia
Với một tên chuyên đi phá luật như Tiêu Vương thì hắn ngán ngẩm với gia quy cũng chẳng lạ
Nhưng đến một người luôn cố gắng tuân thủ nguyên tắc như Triệu Lẫm cũng khó nhịn thì đã đủ hiểu rõ sự phân định nam nữ cứng ngắc như thế nào
Ở Kim Quang Mạc Thị, dường như không chỉ chia phải phân cấp giữ đệ tử của thánh chủ không đâu
Dù là đệ tử huyền môn, đệ tử chính môn, đệ tử nội môn hay chính môn đều phân định rõ ràng mà, đến học tập tu dưỡng cũng khác nhau
Con cháu tông thất Bách gia tiên môn, được giáo dưỡng ở Lục Đức Điện, ý hy vọng con cháu kế thừa tông chủ trưởng môn phải có sáu đức tính chính là "trí, tín, độ, nghĩa, tài, trung", trọn vẹn sáu đức tài tiên giáo
Nơi đệ tử chính môn ở, là điện viện của các thánh chủ, tức là sư phụ của họ sẽ trực tiếp giáo dưỡng
Còn học tập, ngoài Lan Thất thì tất cả cùng các đệ tử còn lại đều được chia thành hai viện tu dưỡng
Nơi tu dưỡng của các nam đệ tử gọi là Lục Hành Thất, ý bảo các đệ tử với nhau phải "hiếu, hữu, hòa, nhâm, nhuận, tuất"
Nơi tu dưỡng cho các nữ đệ tử được gọi là Lục Nghệ Thất, ý chỉ là, nữ đệ tử cần phải vẹn toàn sáu tài nghệ "lễ, nhạc, vũ, ngự, thư, kỳ"
Hai học thất Lục Hành Thất và Lục Nghệ Thất còn được trí tít xa một điện hướng tây một điện hướng, nam đệ tử và nữ đệ tử rồi được phân định rõ ràng
Kim Quang phái - Kim Quang Mạc Thị là gia tộc nổi tiếng sống cứng nhắc với hàng tá gia quy
Khỏi nói nam nữ có gì khác biệt, loại quy củ nam nữ thụ thụ bất thân càng là rõ ràng, từ nhỏ chúng đệ tử đã được nghe lải nhải như niệm kinh bên tai vạn lần
Nơi nghỉ ngơi, nơi học tập của nam nữ đệ tử đều tách biệt, cũng phải tự biết hạn chế bản thân
Ngay cả đi làm công vụ cũng là nam nữ riêng biệt, hoặc là tất cả nam đi, hoặc là tất cả nữ đi, ngoài những trường hợp đặc biệt thì thông thường không hề tồn tại tình huống nam nữ lẫn lộn
Lại còn chuyện nam nữ bên cạnh nói chuyện thân mật vài câu cũng bị dòm ngó, cứng nhắc đến mức khiến người phẫn nộ
Nhưng lý do đầu tiên đã được giải quyết rõ, cả hai vốn quyết định sẽ nói rõ với Lam Tuyên Cơ sau
Nhưng lý do thứ hai mà Lý Như Lan nói, thật sự lại khiến cho cả Tiêu Vương và Triệu Lẫm có vắt óc đến đây vẫn không nghĩ ra nổi
Đột nhiên, một hồi chuông vang dội đến tai, dập tan hết toàn bộ suy nghĩ của cả hai
"Thôi thì, vẫn nên đến lúc đó hỏi thẳng tỷ ấy đã làm gì luôn đi!" - Tiêu Vương
"Vẫn là nên như vậy!"
Kết luận mọi chuyện xong, Tiêu Vương và Triệu Lẫm kết thúc cuộc suy nghĩ đầy bất lực, sau hồi chuông lại là một buổi học nữa, cả hai đành lết thân vào Lục Hành Thất học tiếp thôi
Sau khi bắt yêu đầy mỏi mệt xong, Tiêu Vương dường như chỉ có thể nghỉ ngơi vỏn vẹn ba ngày, rồi lại phải lết thân đi học
Trong khi đó Mạc Lang là một đệ tử nội môn, lại được miễn học một ngày đến Huyễn Chu Cao Thị hành lệnh kìa
Thật là bất công mà, hôm qua người bỏ nhiều công lao nhất để bắt Ngao linh là hắn cơ mà
"Hắt xì!"
"Mạc sư huynh, cảm sao?"
"Không sao!"
Vâng, vài câu than trách của Tiêu Vương khiến Mạc Lang dù ở tận Huyễn Chu Cao Thị cũng dính cả chấu
Mạc Lang sau khi cùng Cao Ưu trình diện sự việc điều tra, Mạc Lang liền cáo từ trở về
Cao Ưu ngồi trong thư phòng xem xét lại những gì Mạc Lang vừa cùng trình diện xong, đột nhiên bên ngoài phòng có tiếng gọi
"Cao Ưu sư huynh!"
"Ngồi đi!"
La Thanh không kiêng nể gõ cửa phép tắc gì mà đột nhiên lại chạy một vào phòng, Cao Ưu cũng xem đây là chuyện thường không mấy kỳ lạ, thuận miệng gọi La Thanh đến
La Thanh mang đến cho Cao Ưu một xấp tra thư, vừa ngồi xuống cạnh, bèn hỏi
"Cao Ưu sư huynh, yêu linh đã bắt gọn toàn bộ, Ngao linh cũng đã phong ấn rồi, huynh đột nhiên sao lại muốn điều tra sâu hơn?" - La Thanh
Cao Ưu nhận lấy xấp tra thư kia, xem xét một lúc rồi mới cất tiếng với La Thanh
"Sau ngày hôm đó, Huyễn Chu Cao Thị và Cao Lăng La Thị đều phái một số đệ tử xuống núi bắt yêu linh, đệ có kiểm tra có bao nhiêu đệ tử bị thương không?" - Cao Ưu
"Không nhiều, chỉ khoảng ba đến năm người thôi! Cũng thật hết nói, cũng là đệ tử ngập môn được mấy năm mà còn bị thương, đúng là một lũ vô dụng!" - La Thanh
"Vết thương của họ mất bao lâu để hồi phục?" - Cao Ưu hỏi
"Hử, nghe nói là hơn một tháng lận, mà sao huynh tò mò vậy?" - La Thanh hơi khó hiểu trước vài câu hỏi của Cao Ưu
Vì Cao Ưu đương nhiên không phải người sẽ thật sự rảnh rỗi quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt như các tiểu đệ tử đồng môn đâu
Cao Ưu đặt xấp tra thư xuống, đột nhiên lại lặng người suy suy nghĩ nghĩ, lại cảm thấy có điều không đúng
"Các đệ tử bị thương đều phải dưỡng thương tận hơn một tháng, nhưng khi nãy Mạc sư huynh đến ta cũng đã hỏi thăm qua vị Tiêu sư đệ kia, thật là có chút khác thường!"
"Hử, hắn thì làm sao?" - La Thanh trước biểu lộ của Cao Ưu liền đâm ra tò mò
Vốn dĩ cũng phần nào ấn tượng với tiểu tử kia dù cũng chẳng phải tốt đẹp gì, nhưng nhắc đến tên đương nhiên là phải nhớ rõ rồi
"Ta hỏi qua, Mạc sư huynh lại nói Tiêu sư đệ đó chỉ mới ba ngày đã hoàn toàn khỏi hẳn, còn nghe đệ ấy nói đến sẹo cũng không còn nữa!"
"Đệ nói xem, có phải quá kỳ lạ không?"
Lời của Cao Ưu phần nào khiến La Thanh có chút khó tin, nhìn Cao Ưu đang xem tra thứ cậu ta cũng bèn ló đầu nhìn lén
"Muốn xem thì tự qua đây!" - Cao Ưu
Thấy La Thanh cứ ngó nghiêng ngó dọc, Cao Ưu bèn gọi La Thanh đến, vừa xem sơ qua tra thư, La Thanh lại buộc miệng hỏi
"Huynh sao đột nhiên lại tò mò muốn điều tra danh tính tên tiểu tử đó chứ?" - La Thanh
"Không hẳn là tò mò, chỉ là thấy người này khá kỳ lạ thôi!" - Cao Ưu
La Thanh kỳ thực hơi khó hiểu, với cậu ta Tiêu Vương ngoài trừ lắm lời kiêu ngạo thì cũng chẳng có gì lạ cả, Cao Ưu lại bèn nói
"Mười lăm tuổi, lần đầu bước vào tiên môn đã được Tịnh Thanh Thượng Tiên một tiếng liền nhận là đệ tử độc tôn, không phải là bản thân Tiêu sư đệ ấy đã có gì đó đặc biệt rồi sao?"
"Lần đầu xuống núi, dù là cô độc hành vụ nhưng đến cuối cùng Tịnh Thanh Thượng Tiên lại đột nhiên xuất hiện, đó là trùng hợp sao?"
"Lần đó giao chiến với Ngao linh, bốn người bọn ta ngoại trừ Mạc sư huynh đều đã bị thương dù là nặng hay nhẹ, Ngao linh và cả yêu linh chỉ chọn Tiêu sư đệ mà tấn công!"
"Sao khi đệ ấy bị thương, bọn chúng càng điên cuồng tấn công hơn! Vết thương nặng như vậy chỉ trong ba ngày đã hoàn toàn khỏi, lại còn dùng được Hỏa thuật!"
"Nhưng điều này gộp lại, đệ thật sự còn cảm thấy không kỳ lạ à?"
La Thanh nghe lần lượt từng lời của Cao Ưu nói, mọi lời nói hoàn toàn có căn cứ cả khiến La Thanh cũng không khỏi nghi hoặc nhưng rồi lại nói
"Nhưng suy cho cùng, đệ cũng không nghĩ chúng ta được phép điều tra về một ai đó!"
"Hơn nữa, Tiêu sư đệ là đệ tử của Tịnh Thanh Thượng Tiên đấy, nếu để người biết thì mối giao hảo của các gia tộc chúng ta chẳng phải sẽ bất hòa sao!"
Nghe lời La Thanh nói, Cao Ưu vốn cũng đã nghĩ trước, vỗ vai La Thanh yên tâm
"Ta cũng chỉ là tra xét một chút về tu vi của đệ ấy thôi! Ta cũng không có hứng thú đến đời tư cá nhân của ai cả!"
"Cũng vì một phần, nửa năm nữa sẽ đến Đại hội Tiên Minh! Ta nghĩ đệ ấy ắt hẳn sẽ tham gia, chính xác là phải tham gia rồi!"
La Thanh cảm thấy Cao Ưu sao lại cứ để tâm đến Tiêu Vương kia vậy không biết, tiểu tử đó khiến Cao Ưu cứu hắn mà bị thương, cũng chẳng có gì để phải quan tâm đến cả
"Thanh Thanh biểu ca!"
Còn đang nhâm nhi tán gẫu củng Cao Ưu, vừa nghe một tiếng gọi chanh chua từ bên ngoài. La Thanh đột nhiên lại đứng dậy, hớt hải tìm chỗ trốn
Cao Ưu lại dường như đối mặt ngày ngày, thật sự liền cảm thấy phiền phức
"Đệ trốn cũng đã bao nhiêu lần rồi, để cô ấy chạy vào làm phiền ta, ta thật sự không muốn dính tới! Đệ đó, mau mang cô ta về đi!" - Cao Ưu
"Huynh đừng tuyệt tình vậy mà, đệ thật sự khốn lắm đó, muội ấy cứ bám theo đệ!" - La Thanh
"Đệ khốn cũng đừng kéo ta vào, ta không có nhu cầu!" - Cao Ưu
Nói đoạn, đột nhiên bên ngoài bước vào một vị tiểu cô nương y phục từ đầu đến chân lấp lánh ánh vàng
Vừa bước vào chỉ khẽ cúi đầu qua loa với Cao Ưu rồi chạy đến ôm lất La Thanh
"Huynh lại muốn trốn muội? Hôm nay huynh nói cùng muội đi chơi mà, mau đi!"
Tiểu cô nương này nói rồi chưa để La Thanh trả lời, đã lập tức ôm ôm kéo kéo, La Thanh vùng vẫy đẩy tay tiểu cô nương ấy ra rồi nói
"La Di, muội không thấy ta đang bận sao?" - La Thanh
La Di - biểu muội của La Thanh bèn bất mãn mà nũng nịu, lại ngó sang thư án rồi lại quay đầu hỏi
"Tiêu Vương? Tiêu Vương là ai? Bận là bận gì chứ!" - La Di
Cao Ưu đột nhiên lại bất mãn, cất tra thư đi, trực tiếp "tiễn khách". Hai người vừa rời khỏi Huyễn Chu Cao Thị, La Thanh lền quay sang La Di mà bất mãn
"Muội lại náo loạn, lần nào cũng vậy! Lần này lại khiến Cao sư huynh nổi giận, muội biết là huynh ấy ghét ai động vào đồ vùa mình không!"
"Thật phiền phức!"
Bất mãn mắng La Di một trận, La Thanh cau có bỏ đi, căn bản cả việc đi chơi gì đó cùng La Di cũng chẳng có tâm trạng
La Di buồn bực rồi hậm hực một trận, đanh đá nghiến răng quay sang thân cận bên cạnh
"Ngươi, tìm xem cho ta Tiêu Vương rốt cuộc là ai? Mọi thứ về hắn đệ phải tìm cho ta!"
"Vâng thưa tiểu thư, vậy hôm nay có đi.."
"Đi? Đi đâu nữa hả? Thanh Thanh biểu ca không đi cùng ta còn tâm trạng à?" - La Di giận dữ quát
La Di chua ngoa cáu gắt giậm chân, buồn bực mắng chửi đám thân cận một trận rồi hậm hực bỏ về
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT