Mạc Lang bước vào phòng trọ khách điếm, lại thấy Lam Tuyên Cơ ngồi đó vẻ mặt lại bất mãn củng cực
Lam Tuyên Cơ nhìn thấy Mạc Lang tay cầm bánh đưa nàng, liền không chần chừ cho bánh vào miệng ăn hết rồi mới nói
"Tên tiểu tử ngốc kia, vừa trị thương xong lại không ngồi yên, chạy đâu mất rồi!" - Lam Tuyên Cơ hì hục miệng vừa ăn vừa trách
"Đệ ấy chỉ tinh nghịch thôi, muội cũng không phải quá lo lắng!" - Mạc Lang
"Huynh là con một, sao hiểu cảm giác của muội!" - Lam Tuyên Cơ
Mạc Lang đương nhiên nói lý không lại Lam Tuyên Cơ, chỉ có thể dùng đồ ăn dụ dỗ nàng hạ hỏa mà thôi
"Có mà Cao Ưu và Lưu Ly cũng xuống thành rồi, có thể họ đi chung chăng?" - Mạc Lang
"Nói đến thành mới nhớ.."
Lam Tuyên Cơ đột nhiên hạ giọng nhưng vẫn với tay ăn hết số bánh kia rồi mới trừng mắt đanh thép
"Chẳng phải huynh bảo chúng ta ở Thành Lăng Cô sao? Sao mới đi có một cánh rừng đã sang tận Thành Vân Châu rồi hả?"
Mạc Lang ngơ ra trước nàng, y khẽ nghiêng đầu nghi hoặc một lúc rồi bèn hỏi lại
"Vậy là khi ấy muội bảo với Tiêu Vương là chúng ta ở Thành Lăng Cô?"
Trước câu hỏi đó của Mạc Lang, Lam Tuyên Cơ bèn chỉ biết gật đầu, Mạc Lang bèn thở dài
"Đúng thật là chúng ta ở Thành Lăng Cô, nhưng cánh rừng đó nối thẳng đến Thành Vân Châu đấy! Muội nói thế thì chẳng phải đệ ấy phải băng qua một hành lộ gần mười dặm mới đến rồi còn phải vòng lại vào rừng đấy à!"
"..."
Lam Tuyên Cơ ngẫm nghĩ lại một lúc, bèn vỗ tay vào trán bất lực
"Rốt cuộc là tên nào đã phân chia thành đô cái kiểu nhảm nhí đó vậy hả?"
"Và Tiêu Vương một tên luôn luôn mù đường đang tự mình lêu lổng trong thành, lát nữa muội lại phải vác chân đi tìm!"
Ngồi xem Lam Tuyên Cơ lại ngao ngán thầm mắng người, Mạc Lang bèn đặt túi bánh xuống bàn cho nàng ta, lấp đầy cái bụng đói thì đằng nào nàng ta cũng sẽ vui ngay ấy mà
"Ta cũng không thấy Tịnh Thanh Thượng Tiên đâu, chắc là đi cùng đệ ấy rồi!" - Mạc Lang
"Ể.. Khụ.. khụ.."
Lam Tuyên Cơ định nói gì đó lại gấp đến sặc họ một tràn, Mạc Lang bèn chạy mang nước cho nàng ta
"Cả một túi lớn như vậy, ta cũng đâu có giành ăn với muội! Ăn từ tốn nào!"
Mạc Lang khẽ vuốt vuốt lưng nàng, Lam Tuyên Cơ sở dĩ cũng vì sốc với sặc, nuốt hết xuống bụng, nàng ta bèn trố mắt hỏi
"Tịnh Thanh Thượng Tiên không phải là đi rồi sao? Ngài ấy còn cùng Tiêu Vương xuống thành?" - Lam Tuyên Cơ
"Ta nghĩ thế, đằng nào cũng đâu thể một tiểu đệ tử đi lung ta lung tung được, huống hồ Tiêu Vương còn đang bị thương!" - Mạc Lang
Lam Tuyên Cơ nghi hoặc một lúc, nhưng đành thôi nàng đành chọn cách tin lời Mạc Lang, lại tiếp việc ăn uống của mình
Bỗng có tiếng gõ cửa phòng "cốc, cốc", Mạc Lang bèn bước ra mở cửa. Nữ tử y phục màu tím kia lại là Lưu Ly, Lưu Ly bèn tươi cười chào hỏi, trên tay bèn cầm một chiếc túi thơm nhỏ
"Chào Mạc sư huynh, Lam sư muội! Tuy có hơi chậm trễ, nhưng ban nay Tiêu sư đệ xin ta một chút thuốc đến cho Lam sư muội đây!"
Mạc Lang nhận lấy túi thơm từ Lưu Ly rồi khẽ gật nhẹ đầu, y bèn hỏi thêm
"Về trước rồi á? Sao không nói tiếng nào đã đi rồi!" - Lam Tuyên Cơ
Lưu Ly bèn khẽ cười, rồi khẽ nhẹ nhàng đáp lại Lam Tuyên Cơ và Mạc Lang
"Có chứ có chứ, họ nhờ ta chuyển lời cáo từ thay! La Thanh phải về Cao Lăng báo cáo lại, còn Cao Ưu hắn bảo tiện đường về củng La Thanh luôn!" - Lưu Ly
"Mà kỳ lạ lần này, ta cảm thấy Cao Ưu có vẻ thích thú thế nào ấy!" - Lưu Ly
Nghe Lưu Ly bảo thế, Mạc Lang bèn khẽ cười nhẹ, nghĩ lại dáng vẻ của Cao Ưu khi phối hợp cùng họ, cũng không nhàm gì cả
"Có lẽ lần đầu bắt yêu không dùng pháp lực, nên khiến Cao Ưu cảm thấy thích thú chăng?" - Mạc Lang
"Xem ra chắc chắn là vậy rồi! Mà thôi, muội cũng nên trở về báo cáo, xin cáo từ trước!" - Lưu Ly
Lưu Ly nói lời cáo từ, chào hỏi xong Mạc Lang khẽ đóng cửa phòng. Quay đầu nhìn Lam Tuyên Cơ lại đàn bỉu môi nhìn mình
"Hứ, ai cũng cho muội ra rìa, dỗi! Mạc Lang ca ca toàn bàn việc, Tiêu Vương lại đi chơi không rủ muội, muội dỗi!" - Lam Tuyên Cơ
"Ngoan, thoa thuốc rồi chúng ta cùng về, đừng dỗi nữa, ta lại mua thêm quà vặt cho muội!" - Mạc Lang
Xem ra là bị cho ra rìa lại khiến nàng ta dỗi rồi, còn làm gì khác ngoài dỗi dành nàng ta bằng đống quà ăn vặt đây, thế là nàng ta bèn đổi đối tượng hờn dỗi rồi
"Nhắc lại thật làm người ta lo, Tiêu Vương để xem lêu lổng về và vết thương rách thêm một ly là ta nhét đậu vào mồm đệ!"
"Ui, sao lại ngứa tai thế này, không lý nào lại bị Lam Tuyên Cơ mắng nữa chứ?"
Xem như hắn giỏi, Tiêu Vương tự mình đoán được Lam Tuyên Cơ đang mắng hắn, những vờ nghĩ vẫn là vờ nghĩ, lâu lâu xuống núi hắn phải tận hưởng một lúc chứ
Nhưng hắn dường như sắp từ bỏ ý định dạo chơi khắp thành Vân Châu này rồi, vì Mạc Tử Quân cứ im im lặng lặng đi theo sau lưng hắn cơ chứ
Vốn dĩ định lén đi mua rượu, cái con người kia lại cứ đi theo sau, khác nào bỏ lỡ vỡ ý định ban đầu
Không được, quân tử nhất ngôn nói là làm. Cứ ta đi một bước người tiến một bước thế này dù duy trì một khoảng cách nhất định thì cũng ngột ngạt chết thật
Thế là bước chân của hắn bèn vội bước nhanh hơn, lẫn vào đám đông, lách mình một đoạn liền bỏ xa y, đến bóng dáng cũng chẳng thấy đâu
Tiêu Vương bèn thở phào nhẹ nhõm, dẫu nào y cũng là chỉ đi dạo phố thôi, cũng cần gì đuổi theo hắn
Tiêu Vương bèn tấp vào một tửu lầu, nhưng chân chưa bước vào cửa lại đột nhiên tê cứng, một luồng sát khí lạnh lẽo truyền đến sống lưng, không nghĩ cũng biết là gì
Xem như hắn biết điều, tự mình thu bước chân lại, lui khỏi tửu lầu trước mắt
Tiêu Vương lạnh người quay đầu lại, nhìn nam nhân bạch y trước mặt đang trừng mắt nhìn mình, hắn khẽ rùng mình
Không phải chứ, sư tôn chịu đuổi theo ta đến tận đây?
Mạc Tử Quân không cất lấy một tiếng nào, nhưng Tiêu Vương tự khắc biết y chắc chắn là muốn nói với hắn chính là: Cấm rượu
Xem như đã lường trước lời này của y, Tiêu Vương lại khẽ hì hì nhìn y, bắt đầu mở miệng nói lý
"Sư tôn, đồ nhi mua rượu cơ mà tất nhiên không mang về! Kim Quang Mạc Thị cấm uống rượu, con không mang về, con uống trên đường, không tính là phạm vào gia quy đúng không?"
Xem như tự mình nói ý với y thành công, Tiêu Vương khẽ tự đắc ý cười thầm trong lòng
Nhưng Mạc Tử Quân đột nhiên chạm vào cánh tay của hắn mà ấn xuống, phút chốc Tiêu Vương bèn giật nảy người
"A, đau đau.."
Tiêu Vương bèn vội vung tay giữ lấy bàn tay của Mạc Tử Quân, chỉ một cái ấn của y liền cho hắn thấu lại cái cảnh bị con yêu linh khốn kiếp kia cắn, khổ thật mà
"Còn biết đau?"
"Con biết, con biết rồi, sư tôn thả ta đã, đau.."
Mạc Tử Quân bèn rút tay lại, Tiêu Vương ôm lấy vết thương của mình, ngồi xổm xuống ăn vạ
"Sư tôn cũng đâu cần ấn vào vết thương của con!" - Tiêu Vương
"Vết thương như vậy còn muốn uống rượu?" - Mạc Tử Quân
Tiêu Vương chịu phục, cúi gập đầu lủi thủi vâng lời đi theo y. Đi được một đoạn, lại ngang qua một thôn dân đang rao bán kẹo hồ lô đường
Tiêu Vương tròn mắt quay đầu định gọi, lại ngay lập tức bị Mạc Tử Quân kéo ngược trở lại
"Quá ngọt, không được ăn!" - Mạc Tử Quân
"Sư tôn, một xiên thôi!" - Tiêu Vương tròn xoe mắt nhìn y năn nỉ
Trái lại Mạc Tử Quân không chút động lòng, vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng không nói lời nào mà cấm tiệt
Tiêu Vương phồng má thầm dỗi, sư tôn của hắn đúng là quá dỗi vô vị, thật muốn tự mình trốn khỏi, nhưng Mạc Tử Quân xem ra không dễ cho hắn như ý, càng chăm chăm dán chặt mắt vào hắn
Bàn tính như ý về vụ chạy trốn của Tiêu Vương đã lạch cạch gõ đúng tiếng, nhưng trước sau gì vẫn dính vào cục nợ
Dọc đường thử nỗ lực chạy trốn nhiều lần, kết quả chẳng có lần nào là không bị Mạc Tử Quân một tay nắm gáy áo xách trở về
Tiêu Vương bất lực không như ý, hắn đành chịu ngoan ngoãn vâng lời y
Nhưng chẳng được bao lâu, Tiêu Vương lạ bị thu hút bởi một gian hàng treo đèn kết hoa gần đó
Hắn dừng chân lại, biết Mạc Tử Quân sẽ lại bắt mình lại, lần này hắn ngoan ngoãn chỉ tay vào gian hàng, xin phép đàng hoàng
Thấy thế y bèn nhìn sang hướng chỉ tay của hắn. Là một gian hàng bày bố đủ thứ mặt hàng, lại còn có bao người qua lại
Chưa nhìn đó là gian hàng gì, chỉ thấy có nhiều người vây đứng Mạc Tử Quân đã không nhìn thêm nữa, trực tiếp lắc đầu rồi lần nữa kéo Tiêu Vương đi khỏi
Đã mấy lần liên tục không được như ý, lần Tiêu Vương lại bướng bỉnh. Tiêu Vương bèn đứng lại, tay bèn đưa đến nắm lấy cổ tay y, một mạch kéo y đến đó
Mạc Tử Quân vốn là người an tĩnh, chán ghét xô bồ. Nhưng Tiêu Vương đã đạp đổ khuôn thước chuẩn mực của Mạc Tử Quân, nắm tay y chạy đến chốn đông người
Nhìn Mạc Tử Quân khó chịu ra mặt, Tiêu Vương chỉ có thể cố giải thích cho y rằng trò này thật sự rất vui
Nhưng không biết Mạc Tử Quân có nghe hắn nói hay không nữa, Tiêu Vương bèn lần nữa cầm lấy tay y, Mạc Tử Quân có phần cự tuyệt, hắn bèn giữ tay y, chỉ vào một đầu ngọn giấy gì gì đó
"Sư tôn, người cứ cầm vào mấy cái này nè, rồi rút thôi!"
"Nếu thắng còn được đó, sư tôn chơi thử đi!"
Nghe Tiêu Vương thúc giục mãi, Mạc Tử Quân bèn vờ gật đầu cho hắn sớm ngày im miệng
Tiêu Vương xem như Mạc Tử Quân đã hiểu, hắn đành chơi trước. Trò này Tiêu Vương hắn đã chơi từ nhỏ rồi, nhưng có rút trúng hay không thì hắn không chắc à nha
Tiêu Vương khẽ rút mảnh giấy khỏi đèn hoa, trực vo nó vào tay, đằng nào trong mấy trăm mảnh mới cho một mảnh giấy trúng được
Hắn khẽ mắt tịt mắt, vẻ mặt hồi hộp lại rất buồn cười, cứ chần chừ híp mắt mở từ từ ra
"Thua rồi, xui xẻo thật!"
Vừa thấy dòng chữ màu đen tròn mảnh giấy liền bày ra bộ mặt không thể đen hơn, thất vọng vứt mảnh giấy kia đi
Tiêu Vương thất vọng, hắn nhìn sang Mạc Tử Quân vẫn không đá động gì, bèn giục y. Mạc Tử Quân cảm thấy hắn thật sự quá phiền phức, liền tiện tay rút đại một mảnh giấy rồi đưa hẳn luôn cho hắn tự xem
Tiêu Vương bất lực với người trước mắt, nhưng cũng thay y xem mảnh giấy kia, vừa mở ra liền hiện cả một dòng chữ màu đỏ
Tiêu Vương vừa nhìn thấy, lại nghi hoặc người này đúng là phúc mệnh thần quan có khác, liền phấn khích kéo kéo tay áo Mạc Tử Quân
"Sư tôn, người trúng rồi, mau chọn phần thưởng đi!"
Cứ nghĩ chuyện đã xong, trúng gì mà trúng, Mạc Tử Quân căn bản không quan tâm mấy, y chỉ muốn mau chóng lôi tên tiểu tử này về thôi
Mạc Tử Quân vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng khó ở đó, làm cả ông chủ tiệm của thấy lạnh người
Muốn để tên nhóc bên cạnh im lặng, Mạc Tử Quân bèn theo hắn nhìn vào cả quầy hàng, cái linh tinh gì cũng có, đành chỉ tay chọn đại thứ gì đó lặt vặt
Tiêu Vương nhìn hướng tay của y, giữa hàng đống thứ vậy mà y lại chỉ tay chọn đại một chiếc chong chóng nhỏ
Y cầm chiếc chong chong nhỏ đó, quay sang nhìn Tiêu Vương một lúc rồi lại đưa cho hắn
"Là của sư tôn mà, đưa con làm gì?" - Tiêu Vương ngơ ngơ nhìn y
Mạc Tử Quân ngán ngẩm không muốn nói nhiều, trực tiếp nhét luôn vào tay hắn
"Ta không cần thứ này, xem như tặng con đi!"
Nói xong, Mạc Tử Quân trực tiếp quay người đi trước. Tiêu Vương ngơ ra đó nhìn theo y, lại bèn lon ton chạy theo
Dù chỉ là một chiếc chong chóng nhỏ, nhưng Tiêu Vương cầm trên tay lại rất vui. Nhìn hắn vui vẻ nhảy chân sáo, miệng chỉ thổi thổi cười cười, Mạc Tử Quân phần nào thở phào nhẹ, ít ra hắn sẽ không chạy lung tung mà chịu ngoan ngoãn trở về rồi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT