“Nhiêu đây có ít quá không? Chỉ có Chung ma ma, Chi Phồn, Diệp Mậu, A Tứ và A Quý, mà hai người sau lại chỉ là nha hoàn tam đẳng.” Lão phu
nhân để danh sách xuống, nghiêm nghị nhìn Thủy Linh Lung, nhất là
Diệp Mậu lần trước còn náo loạn với Trường Phong, Trường An, chỉ sợ cũng là người xúc động, bà càng không yên tâm.
Thủy Linh Lung vân vê lọn tóc trên trán, nói: “Hôm nay con cũng
muốn mượn cơ hội này nói với bà nội, để bà thăng cho Chi Phồn
lên đại nha hoàn, A Tứ và A Quý lên thành nha hoàn nhị đẳng, như vậy
người của con cũng nhiều hơn.”
“Sao không có Liễu Lục?” Lão phu nhân không gặp Liễu Lục nhiều, bởi
vì bình thường Thủy Linh Lung đến thỉnh an bà phần lớn là mang theo
Diệp Mậu hoặc Chi Phồn. Lão phu nhân nhớ được Liễu Lục cũng bởi vì
Liễu Lục có một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, nhất là đôi mắt lấp
lánh yêu kiều, sáng ngời như dạ minh châu. Nha hoàn hồi môn cũng
nên có mấy đứa tư sắc hơn người, chẳng phải Tần Phương Nghi suốt
ngày ghen tị cũng không phòng bị Phùng di nương đấy sao?
Thủy Linh Lung lộ ra chút lúng túng, nói: “Dạ, là vì sức khỏe
của mẹ nàng không được tốt nên con để nàng lại, hai bên cũng
có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Lão phu nhân nhạy cảm nắm bắt được ẩn ý trong lời nói của nàng: “Là nó muốn ở lại hay là con để nó ở lại?”
Thủy Linh Lung cúi đầu: “Là con để nàng ta lại.”
“Con…” Lão phu nhân hít vào một hơi, mặt hơi biến sắc: “Nói thật cho bà nội, con sợ nó giành cô gia của con phải không?”
Thủy Linh Lung “không khỏi” thở dài: “Bà nội, Linh Lung còn trẻ,
không muốn chuẩn bị thông phòng cho trượng phu sớm như vậy. Liễu Lục
rất xinh đẹp, cũng rất biết phô bày vẻ đẹp của bản thân, dù
nàng ta không có ý xấu, làm việc cũng rất cần cù chăm chỉ nhưng trong lòng con không chịu nổi. Con nói cũng không sợ bà nội chê cười, trước
khi có con trai, con sẽ không để Gia Cát Ngọc chạm vào nữ nhân khác.”
Lão phu nhân hơi giật mình, sau đó mỉm cười: “Con có thể nghĩ như
vậy cũng không tệ. Thế này đi, ta thấy nha đầu Liễu Lục đó có tư
sắc, cứ để nó đến viện của ta trước, chờ khi nào con cần ta sẽ đưa tới vương phủ, cha mẹ nó đều ở trong tay ta, nó chắc chắn sẽ
nghe lời. Chờ đến khi ta già không đi được nữa, thì con muốn xử lý nó thế nào cũng được.”
Thủy Linh Lung ôm lấy cánh tay Lão phu nhân, nhẹ nhàng nói: “Bà nội, bà đừng nói mấy câu như vậy, con thấy rất khó chịu.”
“Khó chịu cái gì? Là người thì đều sẽ có ngày như thế, chẳng qua là sớm hay trễ mà thôi, nếu con không về phủ, có lẽ ta cũng đã đi rồi.”
Lão phu nhân thở dài, bàn tay đầy nếp nhăn xoa đầu Thủy Linh Lung: “Con
yên tâm, nếu ta đã may mắn thoát khỏi quỷ môn quan thì lúc nào chưa
thấy con và Mẫn Huy vững vàng, ta sẽ không chết.”
Kiếp trước, ấn tượng của nàng đối với Thủy Mẫn Huy không sâu, chỉ
biết sau khi hắn thành gia lập thất thì bỏ văn theo thương, đi theo
Nhị thúc buôn bán, không trở lại kinh thành, là người ít bày thái
độ với nàng, cũng chưa bao giờ ngáng chân chặn dường nàng. Thủy Linh Lung chớp mắt nhìn bà, hiểu ý nói: “Con rất thích Mẫn Huy, sau
khi xuất giá hi vọng vẫn có thể qua lại với nó.”
Lão phu nhân vui mừng mỉm cười, tay ôm Thủy Linh Lung càng chặt:
“Trở lại chuyện chính đi, chuyện Liễu Lục con tính thế nào? Hôm nay
đã nói thì nói một lần cho xong.”
Thủy Linh Lung chớp đôi mắt sáng long lanh: “Bà nội, Liễu Lục năm
nay đã mười bảy, qua hai ba năm nữa cũng thành gái lỡ thì, chỉ sợ
Gia Cát Ngọc sẽ… Chán ghét nàng thôi.”
Lão phu nhân vỗ vỗ trán, bỗng nhiên hiểu ra: “Ta chỉ nghĩ đến dung
mạo mà quên mất tuổi tác của nha đầu đó, theo lời con thì nó
đúng là không thích hợp.”
Thủy Linh Lung đứng dậy khỏi lòng Lão phu nhân, rót cho bà một
chén trà nóng: “Sáng nay con cho người sang hỏi thăm Tứ muội, bên
đó có nói tối qua Tứ muội rất yên tĩnh, con nghĩ chắc là do
Dương đại tiên đã trừ tà sạch sẽ rồi, chỉ có điều, sao con lại
nghe nói là Mẫn Ngọc bị bệnh nhỉ?”
Chuyện Thủy Mẫn Ngọc bị đánh đến nỗi không thể xuống giường đã
được Lão phu nhân che giấu, nói với bên ngoài là hắn bị nhiễm phong
hàn cần nghỉ ngơi, người khác chớ thăm hỏi quấy rầy, những người thấy hắn đoạn tụ cũng đã bị bà bịt miệng, còn Thủy Linh Lung, mặc dù
nàng khá thân cận với bà nhưng loại chuyện này không nói ra vẫn
hơn. Lão phu nhân nhấp một ngụm trà, ánh mắt hơi nheo lại: “À, hôm qua
nó uống trộm Dương tửu của phụ thân mấy đứa, say tới mức ngã xuống
đất, ngủ mấy canh giờ, đến nửa đêm thì bắt đầu sốt cao không
dứt. Con cũng biết tính nó rồi đấy, đừng đi thăm làm gì, không kẻo lại bị sập cửa vào mặt.”
Thủy Linh Lung hơi khép mắt che lại sự vui vẻ, miệng lại nói: “Dạ, Linh Lung hiểu rồi.” Nói xong, nàng cầm lấy tờ danh sách trên bàn:
“Nếu bà nội không phản đối gì nữa thì con quyết định sẽ chọn những
người này, các nha hoàn và bà tử khác thì bà nội xem rồi sắp xếp nha.”
Xem… rồi sắp xếp? Trong đầu Lão phu nhân chợt xẹt qua một ý nghĩ: “Con thật sự không cần Liễu Lục sao?”
Thủy Linh Lung lắc đầu.
Đáy mắt Lão phu nhân xuất hiện chút ánh sáng khó phân biệt, lát
sau bà cười gượng nói: “Ta nhớ ra rồi, hôm qua Mẫn Ngọc say rượu
ngã bệnh đều là do bọn nha hoàn hầu hạ không chu toàn, tại sao chủ tử
nằm trên đất ngủ mấy canh giờ mà không ai phát hiện? Vì vậy, ta đã
trừng trị đám nha hoàn kia, hiện giờ đang cần một đứa bưng trà rót
nước, nếu con đã không cần Liễu Lục thì ta sẽ đưa nó tới sân viện
của Mẫn Ngọc.”
Thủy Linh Lung đương nhiên vô cùng cảm kích.
Ra khỏi Phúc Thọ viện, Thủy Linh Lung “tình cờ gặp” Đỗ ma ma. Đỗ
ma ma một năm một mười kể lại chuyện Thủy Mẫn Ngọc tối qua, Thủy
Linh Lưng buồn cười nói: “Người có vóc dáng cao to kia là ai? Đúng là
tức cười! Trên đời này vẫn còn người khờ khạo như vậy sao? Không
phải là kẻ thù của Thủy Mẫn Ngọc chứ?”
Đỗ ma ma đang phân vân không biết có nên truyền lại lời của Quách
Diễm không, hắn có vẻ không phải là người xấu, hơn nữa tình cảm với
Đại tiểu thư không hề tục. Hôm qua bà trằn trọc cả đêm, bộ dạng cô
đơn của hắn cứ hiện lên làm bà khóc ướt cả gối, khiến ngay chính
bản thân bà cũng cảm thấy kỳ lạ! Nhưng giờ nghĩ lại, cho dù hắn
từng sống cùng điền trang với Đại tiểu thư, nhưng tình hình bây giờ của nàng… thực sự không nên có bất kỳ quan hệ gì với hắn.
Thủy Linh Lung thấy Đỗ ma ma ngẩn người, liền hỏi: “Đỗ ma ma, bà đang nghĩ gì thế? Còn chuyện gì cần nói với ta sao?”
“A…” Đỗ ma ma kéo cổ áo, cười vô cùng tự nhiên: “Chuyện là vầy, hôm
qua nô tỳ về nhà, nghe trượng phu nói mọi chuyện ở tửu lâu tiến
triển rất tốt, Đại tiểu thư có muốn phái người đến thăm dò một chút
không?”
Thủy Linh Lung nhìn bà: “Không cần, Trương bá làm việc ta rất yên tâm.”
Đỗ ma ma hơi cúi đầu: “Đa tạ Đại tiểu thư tín nhiệm.”
Thủy Linh Lung lắc đầu, cho dù Đỗ ma ma muốn giấu diếm cái gì, chỉ
cần không phải muốn hại nàng thì nàng có thể cho qua, dù sao thì ai mà chẳng có bí mật của riêng mình.
Thủy Linh Lung vừa đi được vài bước thì Đỗ ma ma bỗng nói: “Đại tiểu
thư, người có biết một người tên là cái gì đó Bân không? Lúc phủ ta muốn chọn hạ nhân trong thôn trang, nương tử ở phòng quản sự có nhờ
nô tỳ đưa vào một người, họ gì nô tỳ không nhớ, chỉ nhớ tên có đúng
một chữ ‘Bân’.”
Bân… Thủy Linh Lung sờ bụng, kiếp này không có Tuần Bân: “Không biết.”
Đỗ ma ma thở phào nhẹ nhõm, thấy chưa, Đại tiểu thư không nhớ rõ
hắn. Đó chỉ là do hắn tự mình si tưởng thôi. Cái gì mà Hương Mãn lâu,
gặp quỷ à!
Trong phòng Thủy Linh Ngữ, Phùng di nương thêu thùa ở một bên, còn
Thủy Linh Ngữ thì đang dạy Thủy Linh Thanh làm phấn son. Nếu là lúc
trước, nàng ta sẽ không truyền nghề ra ngoài, nhưng bây giờ hai tay nàng ta đã bị phế, đến chữ còn không viết lưu loát thì nói gì đến
chuyện làm phấn son. Sớm hay muộn thì nàng ta cũng sẽ gả vào
phủ Thừa Tướng, Đại tỷ, Nhị tỷ, nàng ta chưa chắc đã nịnh bợ được, bây giờ chỉ còn muội muội đơn thuần này là có thể giúp đỡ lẫn
nhau thôi.
“Bỏ thêm hai cánh hoa hải đường.”
“Dạ, vậy được chưa?”
“Màu chưa đậm, thêm ít cánh hoa mai nữa.”
“Dạ.” Thủy Linh Thanh bận rộn đến mức chảy đầy mồ hôi, từ bé
nàng đã lóng ngóng, vụng về, không được khéo léo như Tam tỷ, biết
chế hương làm son, ngay cả Ngọc phi nương nương cũng thích.
Thủy Linh Thanh đúng là… quá ngốc! Thủy Linh Ngữ nhíu mày: “Ngũ
muội, cái này làm để đưa cho Ngọc phi nương nương, muội phải chú tâm
một chút, biết không?”
Thủy Linh Thanh lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, gật đầu nói: “Muội biết rồi, Tam tỷ.”
Phùng di nương ngừng việc thêu thùa trong tay, đau lòng nhìn Thủy
Linh Thanh, nói: “Mỏi tay đúng không? Lại đây, di nương xoa cho con.”
Thủy Linh Thanh như trút được gánh nặng, nhảy bật dậy, nhào vào lòng
Phùng di nương. Phùng di nương trìu mến nhéo mũi Thủy Linh Thanh, rồi
xoa bóp tay cho nàng.
Thủy Linh Ngữ cực kỳ ghen tị, nàng ta cũng từng chế hương làm son
trước mặt Phùng di nương, nhưng bà chưa bao giờ quan tâm tay nàng ta
có mỏi không. Nàng ta thừa nhận mình ích kỷ, không có tình cảm sâu đậm với bà bằng Thủy Linh Thanh, nhưng dù nàng ta không đúng thì cũng
là ruột thịt, tại sao Phùng di nương không tốt với nàng ta? Không,
không phải là không tốt, mà là thiếu chút chân thành.