Sau khi Đỗ ma ma rời khỏi phòng Triệu ma ma đã nói với bà về chuyện hoang dâm của Thủy Hàng Ca và bọn nha hoàn. Lúc ấy bà còn không tin, nhưng vẻ mặt bây giờ của nó rõ ràng là ngầm thừa
nhận! Đúng là… Tức chết mất! Lão phu nhân cực kỳ bi thương: “Vợ
cả của ngươi không hòa hợp với ta, bất kính với ta, ngươi mắt
nhắm mắt mở cho qua, được, vì không muốn để ngươi khó xử, ta cũng mắt
nhắm mắt mở cho qua! Bên ngoài nói ta chỉ thích yên tĩnh, không
muốn bị quấy rầy, suốt ngày lạnh nhạt với các di nương thứ
nữ! Ngươi tự lừa mình dối người, nhưng có từng nghĩ bà già này
chưa đến ba mươi đã để tang trượng phu phải khổ sở thế nào
không?”
“Mẹ…” Tim của Thủy Hàng Ca như thể bị một bàn tay cấu xé, những thiếu sót ông ta liên tục trốn tránh bỗng chốc cuồn cuộn xuất hiện, cảm giác
tội lỗi trào lên trong lòng. Lúc đầu Tần Phương Nghi như vậy, ông ta quả thật không dám trách móc nặng nề, ông ta thầm lấy cho mình một cái cớ
để kéo dài: Nếu Lão phu nhân oán trách một câu, ông ta sẽ bắt Tần Phương Nghi thu liễm lại ngay. Thế nhưng ông ta lại rất sợ Lão phu nhân sẽ oán trách… bởi vì ông ta không đắc tội nổi phủ Thừa tướng! Về sau ông ta
thăng quan tiến chức, dần dần có thể thẳng lưng trước mặt Tần Phương
Nghi, nhưng chuyện coi nhẹ Lão phu nhân nhiều năm dường như đã trở
thành thói quen, khiến ông ta cảm thấy Lão phu nhân không oán trách
mình là bởi vì bà sống rất tốt, lòng dạ rộng rãi, lục căn [*] thanh
tịnh, không tranh sự đời, nhưng tình trạng bây giờ…
[*] Lục căn: bao gồm nhãn căn (mắt), nhĩ căn (tai), tỷ căn
(mũi), thiệt căn (lưỡi), thân căn (thân), ý căn (sự linh cảm, hay
còn gọi là giác quan thứ sáu).
“Một mình ta khổ cũng thôi, nếu có thể mở rộng con đường làm
quan của ngươi, giúp Thủy gia thiên thu vạn đời [*], có nỗi khổ
nào ta không thể nuốt nổi?” Lão phu nhân ngửa đầu, kìm lại nước
mắt, hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Thủy Hàng Ca, chỉ tiếc
rèn sắt không thành thép nói: “Nhưng chuyện hôm nay xảy ra, nếu ngươi vẫn không tỉnh ngộ, Thủy gia ta… Ắt sẽ gặp họa diệt môn!”
Lòng Thủy Hàng Ca run lên! Như thể bị đánh một cú thật mạnh!
Lão phu nhân sâu xa nói: “Chờ Thái tử đăng cơ, Linh Khê làm Hoàng
hậu, ngươi chính là Quốc trượng, Thủy gia chính là ngoại thích của
Hoàng hậu, đó là phúc phận ngàn người đỏ mắt trông chờ cũng
không được! Mẫn Ngọc là trưởng tử, là người thừa kế tương lai
của Thủy gia, sao có thể hết lần này đến lần khác ham mê Long
Dương [*]? Nếu cứ thế mãi, nó chán ghét nữ nhân chỉ là chuyện
nhỏ, ngộ nhỡ người bên gối là một tên lòng dạ độc ác hủy khả
năng sinh đẻ của nó, dòng chính của Thủy gia cũng từ đó tuyệt
hậu!”
[*] Mê Long Dương: Câu thành ngữ bắt nguồn từ mối tình đồng giới
của Ngụy An Ly vương và cậu học trò Long Dương Quân rất được nhà vua
sủng ái.
Tâm can Thủy Hàng Ca tiếp tục giằng xé: “Mẹ…”
Lão phu nhân hừ lạnh nói: “Trường Phong và Trường An là do phủ
Thừa Tướng đưa tới, lòng dạ Tư Mã Chiêu [*] đó, chẳng lẽ ngươi
vẫn không nhìn ra? Tần gia bọn họ chính là muốn trở thành ngoại thích duy nhất của Hoàng Hậu!”
[*] Lòng dạ Tư Mã Chiêu: Là một câu thành ngữ, ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết.
So với thứ xuất Thủy Mẫn Huy, Thủy Linh Khê quả thực thân thiết
với người của phủ Thừa Tướng hơn, kể cả Thủy Mẫn Ngọc cũng
gần gũi với phủ Thừa Tướng hơn một chút… Vợ cả, con trai, con
gái như thế, chẳng lẽ không phải hậu quả do ông ta dung túng?
Một cơn gió lạnh truyền đến từ kẽ hở bên cửa sổ, thổi lên
người Thủy Hàng Ca, giống như một con rắn nhỏ lạnh ngắt trườn
quanh sống lưng, khiến cả cơ thể rịn ra một lớp mồ hôi lạnh!
Lão phu nhân thấy vẻ mặt ông ta như thế, liền biết ông ta đã động
lòng: “Những điều nên nói ta đã nói cả rồi, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào bản thân, có nghe lọt hay không, có muốn thay đổi hay không đều tùy thuộc vào ngươi. Dù sao thì một bà già như ta cũng không sống được
mấy năm nữa, đến lúc ta đi rồi, các ngươi thích lăn qua lăn lại thế nào
thì lăn, ta không nhìn thấy cũng không phiền!”
Thủy Hàng Ca nặng nề dập đầu, hoảng sợ nói: “Mẹ nhất định phải sống lâu trăm tuổi, tứ đại đồng đường [*].”
[*] Tứ đại đồng đường: Sống bốn thế hệ.
Lão phu nhân nhắm mắt lại, tựa như cực kỳ mệt mỏi thở dài: “Ta mệt rồi, ngươi lui ra ngoài đi.”
Thủy Hàng Ca đứng lên, cởi giày và tất cho Lão phu nhân, đỡ bà nằm
xuống, sau đó dém chăn, hạ màn, cuối cùng mới kính cẩn cúi người hành lễ rời đi.
Thủy Hàng Ca đi rồi, Vương ma ma mới từ nhà kề chậm rãi bước ra: “Lão phu nhân, phủ Thừa Tướng thật sự có ý muốn Thủy gia tuyệt hậu sao?”
Giọng nói lười biếng của Lão phu nhân từ từ truyền đến sau tấm màn:
“Lúc dạy dỗ, thường thì ngươi nói ba phần, nó chỉ nghe một phần, nếu
muốn nó nghe cả ba phần, thì ngươi nhất định phải khuếch đại thành mười
phần. Ta không có chứng cứ, nhưng cũng không muốn đánh cuộc.”
Gừng càng già càng cay, Vương ma ma thắp thêm hương an thần cho Lão phu nhân.
Một phút sau, Vương ma ma đang định ra gian ngoài nghỉ ngơi như
thường ngày thì giọng nói nặng nề của Lão phu nhân lại vang lên: “Ngươi
nói xem… Hôm nay hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, có khi nào đều
là do Linh Lung sắp xếp không? Tần Chi Tiêu và Thủy Linh Ngữ, Mẫn Ngọc
và Trường Phong, Trường An, dù sao thì biện pháp bắt quỷ, ngầm tra người cũng là nó nghĩ ra… Hay là nó đã biết trước tất cả, cố ý dẫn dụ mấy
người kia vào ván cờ?”
Đại tiểu thư không có hư hỏng như vậy! Vương ma ma theo bản năng muốn thanh minh cho Thủy Linh Lung, nhưng lời vừa đến môi, tâm trí đột nhiên sáng tỏ, mấy ngày nay bà thường đến Linh Hương viện chuyển lời, tiếp
xúc với Đại tiểu thư rất nhiều, mà Đại tiểu thư lại được bà đón từ điền
trang về, đây cũng xem như một loại tình cảm. Bệnh đa nghi của Lão phu
nhân quá nặng, nếu bà cầu xin cho Đại tiểu thư thì chẳng phải đã khiến
Lão phu nhân nghi ngờ bà bị Đại tiểu thư mua chuộc sao? Vương ma ma cuối cùng cũng hiểu tại sao lần nào Lão phu nhân cũng chỉ bảo bà đến Linh
Hương viện truyền lời, không phải Lão phu nhân để lộ sự coi trọng với
Đại tiểu thư, mà là muốn xem bà và Đại tiểu thư có dã tâm không!
Nếu vừa rồi bà phản ứng chậm một chút, thì có lẽ sáng mai đã bị trục
xuất khỏi phủ Thượng Thư rồi. Mà một người hầu hạ chủ tử mấy chục năm
vẫn không hiểu tính tình chủ tử, Đại tiểu thư nhất định cũng sẽ không để mắt. Bà lại nghĩ đến chuyện sáng nay Đại tiểu thư cố ý tỏ ra tín nhiệm bà, lúc đó bà còn nghĩ Đại tiểu thư không coi bà là người ngoài, bây
giờ nghĩ lại liền thấy, Đại tiểu thư cũng đang thăm dò bà! Hai bà cháu
nhà này, thật… Thật đáng sợ!
Vương ma ma sợ run cả người, bà cố kìm nén sự hoảng sợ, giọng điệu
như thường: “Lão phu nhân, người không nói nô tì cũng không phát hiện,
bây giờ nghĩ lại, hình như… Cũng khá trùng hợp. Đại tiểu thư và Đại
thiếu gia nói thế nào cũng từng có xung đột, lòng người khó đoán, trước
là thế này sau là thế khác, chuyện như vậy trong nhà chưa bao giờ
thiếu.”
Lão phu nhân trở mình: “Ta cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, xem
ngươi nghĩ thành cái gì kìa? Linh Lung không phải loại người như vậy, nó cũng không có khả năng đó…” Giọng nói yếu dần, cuối cùng cũng thì yên
tĩnh.
Thủy Linh Lung ngồi xe ngựa của Lão phu nhân đến phủ Thừa
Tướng, Tần Chi Tiêu uống không ít thuốc mê, vốn nàng muốn Tần Chi Tiêu
ngủ đến biển cạn đá mòn (ý là chết), nhưng Thủy Linh Ngữ chỉ muốn
gả cho một mình hắn, cho nên nàng chỉ có thể để hắn ngủ đến
ngày mai thôi.
Thủy Linh Lung đưa Tần Chi Tiêu về phủ Thừa Tướng, dùng góc độ
quan sát của người ngoài trình bày cặn kẽ lại sự việc với Nhị cữu (cậu hai) Tần Triệt và Nhị cữu mẫu (mợ hai) Khuyết Thị: Trong lúc cả phủ đang cúng bái hành lễ thì Tần Chi Tiêu và Thủy Mẫn
Ngọc lén uống rượu mua vui, uống đến say mèm, Tần Chi Tiêu đi đến Yến
Lan hiên, nơi Thủy Linh Ngữ hay xuất hiện, sau đó hủy trong sạch
của Thủy Linh Ngữ.
Sau khi tiễn bước Thủy Linh Lung, Khuyết Thị khinh thường “xùy”
một tiếng, nói: “Ta còn tưởng là chuyện lớn gì chứ! Tiêu phá hủy
trong sạch của nàng ta thì sao? Chưa lập gia đình đã bị phá thân
không phải chỉ có thể gả đến làm thiếp ư? Một thị thiếp, phủ
Thừa Tướng nuôi được!”
Tần Triệt nhìn giấc ngủ không quá bình thường của con trai, nhíu mày…
Tâm trạng Thủy Linh Lung rất tốt, ngủ vô cùng ngon, không hề mộng mị.
Chán ăn cháo và bánh bao, nàng định đổi lại khẩu vị, đổi sang ăn mì Chung ma ma tự làm, cho thêm thịt bò, thịt dê, một chút rau thơm,
măng, nấm kim châm và cà chua, tất nhiên là không thể quên được dầu ớt nàng thích nhất.
Sau khi rửa mặt xong, Thủy Linh Lung liền đến Phúc Thọ viện
phục mệnh, lúc bước vào sảnh thì Lão phu nhân cũng vừa thức
dậy. Bình thường, giờ này Lão phu nhân đã dùng cơm xong, còn
niệm kinh được một lúc lâu rồi, bởi vậy có thể thấy, tối hôm qua
Lão phu nhân ngủ chẳng hề yên ổn.
Thủy Linh Lung đích thân hầu hạ Lão phu nhân cởi áo rửa mặt, sau
đó lấy lược bới cho Lão phu nhân một búi tóc vừa uyển chuyển
hàm xúc vừa không làm mất vẻ đẹp quý giá sang trọng. Lão phu
nhân được hầu hạ cực kỳ thoải, nhưng vẻ ngưng trọng giữa trán
lại chẳng mảy may thay đổi, bà nhìn Thủy Linh Lung một lúc lâu
mới hỏi: “Tại sao con biết chải đầu?” Các thiên kim tiểu thư
không phải luyện tập những thứ này, bởi vì đều đã được nha
hoàn làm thay.
Thủy Linh Lung cài lên đầu Lão phu nhân một sợi trân châu, nụ
cười phản chiếu trong gương đồng cực kỳ đơn thuần hồn nhiên,
nhưng nhìn kỹ lại ẩn giấu chút đau thương buồn bã: “Khi còn ở
điền trang, con và mẹ con thường chải đầu cho nhau.”
Lão phu nhân nhớ tới Đổng Giai Tuyết, lại nghĩ tới Tần Phương
Nghi, sau đó so sánh Thủy Linh Lung và Thủy Linh Khê. Bà cười tự
giễu một tiếng, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, Tần Phương Nghi
kiêu căng cố chấp, Thủy Linh Khê liền tự cho mình là thanh cao, Đổng
Giai Tuyết đơn giản như thế, con gái nàng sinh ra há lại là
người tâm kế thâm sâu? Lông mày của Lão phu nhân cuối cùng cũng
giãn ra: “Chờ chương trình học kết thúc thì đến chải đầu cho ta.”
Thủy Linh Lung đồng ý: “Vâng!”
Chờ Lão phu nhân dùng bữa xong, Thủy Linh Lung liền báo cáo lại chuyện tối qua. Thật ra cũng không có gì đặc biệt, nàng là
thứ nữ, người của phủ Thừa Tướng sẽ không giao thiệp với nàng,
Lão phu nhân đương nhiên đoán được phản ứng của đối phương, nhưng vẫn cố ý phái nàng đi, dại gì không nhân cơ hội này đánh vào mặt
đối phương một cái chứ?