Chương 351
“Buổi tối ăn quá nhiều không tốt, tôi chỉ xào hai món ăn” Hạ Vũ Hào xới một chén cơm đặt trước mặt cô, sau đó lại xới một chén, ngồi xuống.
Hướng Thu Vân cúi đầu ăn cơm, không nói tiếp.
Hạ Vũ Hào cũng không nói nữa, đến khi sắp ăn xong, đột nhiên anh nói: “Nếu như gặp được cậu Bùi thì gọi điện thoại cho tôi, không muốn gọi điện thoại cho tôi thì cũng có thể gọi cho Mông Hàm”
“Tôi đã ăn no rồi.” Hướng Thu Vân đặt đũa xuống, đứng lên. Hạ Vũ Hào đứng lên theo, nói sau lưng cô: “Cô muốn làm gì cũng được, nhưng đừng trốn tránh tôi, bằng không tôi không cam đoan sẽ làm ra chuyện gì.
“… Được” Hướng Thu Vân siết chặt bàn tay lại, trong ánh mắt phẫn nộ hiện lên tơ máu. Cô không quay người nhìn anh, nói xong thì đi nhanh lên lầu.
Hạ Vũ Hào nghe thấy trên lầu vang lên tiếng đóng cửa thật lớn, cơ bắp căng chặt của cánh tay đã hiện lên vài đường gân xanh. Anh ngồi xuống ăn một lúc nữa, sau đó cầm chén đũa vào phòng bếp.
Hướng Thu Vân dựa lưng vào cửa, hít sâu một hơi, cố hết sức ổn định cảm xúc của mình.
Nổi giận với Hạ Vũ Hào, ngoại trừ làm mình bị thương thì không có chút tác dụng gì. Nếu bị ép ở cạnh anh ta, không bằng cô nên suy nghĩ phải lợi dụng anh ta trả thù những người đã từng làm tổn thương cô như thế nào thì hơn.
Hướng Thu Vân rót một cốc nước uống hết, lúc ngồi lại trên giường thì tâm trạng đã khôi phục rất nhiều.
Tiếng điện thoại reo vang. Hướng Thu Vân lấy điện thoại ra nhìn màn hình, nhận điện thoại: “Chị dâu.”
“Ừ!” Lâm Quỳnh Chi nói: “Chị nghe người ta nói em đang tìm thiệp mời hôn lễ của ông cụ Lâm, em cần mấy tấm? Chỗ chị với anh của em có hai tấm, em cầm trước đi, nếu không đủ chị lại nghĩ cách tìm giúp em”
Hướng Thu Vân hỏi: “Chị dâu cũng không hỏi em muốn làm gì mà đã đưa thiệp mời cho em, không sợ em là gì đó không tốt, kéo cả chị với anh vào sao?”
“Sợ cái gì?” Lâm Quỳnh Chi nói: “Có ba mẹ ở đây, có chuyện gì họ sẽ dàn xếp, cùng lắm thì lúc cần xin lỗi thì xin lỗi, nói tiếng xin lỗi cũng không mất mát gì, em cứ chơi cho thoải mái là được”
“ Hướng Thu Vân nói: “Chị dâu, em nhớ trước kia chị không phải là người như thế” Lâm Quỳnh Chi nói: “Lúc trước chị rất ghét nét diễn của anh em, nhưng bây giờ chị phát hiện, có chuyện gì cứ tìm ba mẹ cũng rất tốt, bớt việc!”
Hướng Thu Vân nói không nên lời cảm giác trong lòng là như thế nào: “Chị dâu.” Chị dâu làm như thế, hoặc ít hoặc nhiều cũng có ý giúp cô xả giận trước mặt ba mẹ.
“Thiệp mời tự em đến lấy hay chị đưa cho em?” Lâm Quỳnh Chi không cho cô thời gian để sầu não, trực tiếp hỏi.
“Không cần, coi như đến lúc đó ba mẹ ra mặt xử lý thì cũng ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của anh chị” Hướng Thu Vân nói: “Em nhờ Hạ Vũ Hào lấy thiệp mời cho em cũng được, em là người của anh ta, cũng phải lấy được chút lợi ích từ trên người anh ta chứ.
Một lát sau Lâm Quỳnh Chi mới lên tiếng: “Thu Vân, em thế này… nếu chọc giận Tổng giám đốc hạ, cuộc sống của em cũng không tốt được.
“Chị dâu nghĩ nhiều rồi, Hạ Vũ Hào hiểu lầm em, làm nhiều chuyện không thể tha thứ được với em như thế, bây giờ dù em làm gì, anh ta cũng sẽ không trách em.” Hướng Thu Vân nói.
Thật ra cô cũng không biết ranh giới cuối cùng mà Hạ Vũ Hào có thể tha thứ cho cô là ở đâu, cô nói thế chỉ là không muốn để chị dâu lo lắng thôi.