Chương 350

Cô tìm nửa ngày cũng không tìm được mì ăn liền, chỉ có thể căng da đầu lấy ra mấy quả trứng gà. Chiên trứng gà dễ như vậy, cô cảm thấy chắc là mình sẽ làm được.

Nhưng mà không ngờ…

Bop!

Đây đã là cái trứng gà thứ hai rơi trên mặt đất.

Hướng Thu Vân nhíu mày, may mà cái trứng gà thứ ba không gặp nguy hiểm gì mà rơi vào trong chén. Cô khó khăn cho năm quả trứng gà vào trong chén quấy qua quấy lại, rồi tìm một cái nồi giống như trong hướng dẫn, đổ dầu vào, nhưng tới bước bật lửa lại bị làm khó.

Trong hướng dẫn cũng không nói bật bếp như nào.

Hướng Thu Vân hơi bực bội vuốt mặt, có chút trứng gà dính lên mặt cô.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng thắng xe, hẳn là Hạ Vũ Hào đã về.

Cô mím môi, hơi hoảng hốt lưu loát đổ hết dầu ăn và trứng gà đã đánh tan vào trong thùng rác, phục hồi tất cả mọi thứ lại nguyên vẹn, sau đó ra khỏi nhà bếp, đi lên tầng.

Nhưng không ngờ lại trùng hợp gặp Hạ Vũ Hào ở trong phòng khách.

“Ăn cơm tối chưa?” Hạ Vũ Hào cởi áo khoác tây trang đặt lên sô pha, quay đầu hỏi cô. Hướng Thu Vân hóp bụng: “Ăn rồi”

Nói xong, cô không nhìn anh mà đi thẳng lên lầu. Hạ Vũ Hào nhìn bóng dáng của cô biến mất ở chỗ rẽ, rũ mắt mím môi, đi vào phòng bếp.

Trên sàn phòng bếp có hai quả trứng gà bị vỡ nằm lăn lóc, anh thầm thở dài, cầm dụng cụ vệ sinh dọn dẹp mặt đất. Khi định ném hai quả trứng gà vào thùng rác, anh thoáng nhìn thấy dấu vết trứng gà và dầu ăn bị “hủy thi diệt tích” nằm trong thùng rác.

Lầu hai rẽ trái, căn phòng đầu tiên.

Hướng Thu Vân ngồi ở trên giường, nhíu mày, rồi đứng dậy, uống liên tục hai ly nước vào bụng, bụng hơn căng lên… Nhưng vẫn thấy đói. Cô mím môi, đi đến mép giường lấy ví tiền, định ra ngoài ăn chút gì đó.

Có điều cô vừa đến cửa, còn chưa kịp mở cửa ra, cửa lại được mở từ bên ngoài.

Hạ Vũ Hào đứng ở ngoài cửa, trên người còn ám chút mùi đồ ăn: “Đi xuống ăn cơm.

“Tôi đã ăn rồi” Hướng Thu Vân nói.

Ánh mắt Hạ Vũ Hào trở nên sâu thẳm, nhìn cô, rồi đột nhiên vươn tay ra, cô theo bản năng trốn ra sau, nhưng lại bị tay anh đỡ ót, không cách nào né được.

Bàn tay anh có vết chai mỏng chạm lên trên mặt cô, lau sạch lòng trắng trứng trên mặt cô: “Không phải muốn ăn trứng gà sao? Xuống dưới đi.

Hướng Thu Vân quay đầu tránh tay anh, rồi lùi ra sau kéo dãn khoảng cách giữa hai người, nói thêm lần nữa “Tôi đã ăn rồi”

Ăn cơm với anh, cô nuốt không trôi.

Hạ Vũ Hào rũ mắt, ánh mắt dừng lại trên ví tiền của cô: “Cô không bằng lái, không thể lái xe. Có thể bắt xe từ bên ngoài đến đây, nhưng nơi này không ai chạy xe, gần đây cũng không có xe taxi.

Anh ngừng một chút, rồi lại bổ sung thêm: “Đặt xe cũng không có, ở đây không ai làm cả.

Hướng Thu Vân nắm chặt ví tiền trong tay, cúi đầu không nói.

“Cô đã ăn rồi thì ăn thêm với tôi một chút, tôi không quen ăn cơm một mình.” Hạ Vũ Hào nói.

Hướng Thu Vân mím môi, cuối cùng vẫn theo anh xuống lầu vào nhà ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play