Chương 343
“Vì cái không ngồi ở ghế phụ?” Giang Minh Thắng nhìn cô qua kính chiếu hậu.
Hướng Thu Vân liếc nhìn anh ta, châm chọc nói: “Tôi sợ Giang Hân Yên động tay động chân trên xe, đến lúc đó tôi còn không biết xảy ra chuyện gì đã mất luôn cái mạng nhỏ. Nghĩ lại, vị trí ghế sau ghế lái an toàn hơn chút.
“Cô đừng có ngậm máu phun người!” Giang Minh Thắng nghiến răng nghiến lợi, trong cơn tức giận còn mang theo mấy phần bất lực. Hướng Thu Vân nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ không đáp lại.
“Đây là xe tôi, dù cho Hân Yên hận cô, cũng không thể nào động tay động chân trên xe tôi!” Giang Minh Thắng thật sự không hiểu rõ, vì sao Hân Yên đối xử tốt với Hướng Thu Vân như vậy, mà người này lại không hề cảm kích lấy một chút!
Hướng Thu Vân xoay đầu, nở một nụ cười đầy hàm ý.
“Vậy thì chưa chắc” Giang Minh Thắng bị Giang Hàn Yên dắt mũi đi vòng như vậy, cô không biết nên nói anh ta ngốc, hay khen anh ta là một anh trai tốt! “Hướng Thu Vân, cô nói chuyện đừng quá đáng quá!”
Giang Minh Thắng siết chặt tay lái, gần xanh trên trán nổi hết lên.
Độ cong trên môi Hướng Thu Vân dần bớt đi, cô VÔ cảm nói: “Tôi thấy không cần tìm chỗ nữa, chúng ta ngồi trong xe nói chuyện rõ ràng, lần sau khi anh gặp lại tôi, lập tức rời đi là được.
Thần sắc của Giang Minh Thắng thay đổi, nhưng cuối cùng không tranh cãi với Hướng Thu Vân nữa, mà nói: “Chúng ta đến quán bar mà trước kia thường đến”
“Giờ còn sớm, chưa mở cửa. Hướng Thu Vân nghe thấy thì nhíu mày.
Giang Minh Thắng khởi động xe: “Tôi quen người phụ trách của quán bar đó, gọi điện cho anh ta là được.
“Không cần phiền toái như vậy, tìm quán cà phê gần nhất hoặc là cửa hàng thức ăn nhanh cũng được. Hướng Thu Vân thấy hai anh em nhà họ Giang là hận không thể đi đường vòng, nếu không phải Giang Minh Thắng bảo nói chuyện rõ ràng một lần, sau này sẽ không dây dưa với cô nữa, thì cô nhất định sẽ không đi theo anh ta ra ngoài.
Giang Minh Thắng hít sâu một hơi, đè nén cơn tức giận đang ngập tràn trong lòng: “Nếu như muốn sau này tôi gặp cô là đi đường vòng, thì bây giờ phải nghe theo tôi.”
Nghe vậy, Hướng Thu Vân không lên tiếng nữa.
Trong lòng Giang Minh Thắng có chút chua xót, có chút phẫn nộ, có chút oán hận, cuối cùng tất cả đều biến thành bất lực.
Quán bar kia cách thị trường nhân tài rất xa, nằm ở trung tâm thành phố. Chạy xe gần nửa tiếng mới đến nơi, Hướng Thu Vân xuống xe, thấy trên cửa quán bar đang treo bảng không buôn bán.
Giang Minh Thắng đi phía trước cô, đẩy cửa ra: “Đi vào thôi”
Hướng Thu Vân nhìn những chữ quen thuộc trên quán bar, ánh mắt lóe lên, sau đó lướt qua anh ta đi vào quán bar.
Vào giờ này, quán bar vắng tanh, hoàn toàn không náo nhiệt như buổi tối, thậm chí còn vì quá vắng vẻ mà trông có hơi tiêu điều.