Chương 297

Bác sĩ Châu chỉ có thể lấy thuốc tê ra, sau đó cởi áo của anh và xử lý vết thương. Hướng Thu Vân ngồi trên giường, ngước mắt liếc nhìn một chút. Chỗ bụng của anh được khâu mấy mũi, giờ đây máu thịt be bét nhìn rất đáng sợ.

Cô nhíu mày, nhưng không lo lắng cho vết thương của anh mà lo cho anh trai của mình. Vết thương sâu như vậy xem ra rất nghiêm trọng, không biết Hạ Vũ Hào có vì vậy mà làm khó cho anh trai của mình không…

“Tổng giám đốc Hạ, tôi nhớ đã từng nhắc anh rằng vết thương của anh rất sâu, rất nghiêm trọng và phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không được cử động lung tung. Sau anh lại không nghe lời chứ?”

“Có phải vết thương trong lòng bàn tay của anh bị thứ gì đó nhọn đâm trúng không? Nếu không không thể như vậy được. Còn vết thương trên bụng anh nữa, tôi nói với anh này, anh đừng có mà coi thường nó. Nếu như vết thương bị nứt ra thì rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Khi vết thương sắp được khâu lại, bác sĩ Châu lải nhải nói.

Hạ Vũ Hào không nói gì mà chỉ liếc nhìn Hướng Thu Vân, khi thấy vẻ mặt hờ hững của cô thì trong lòng anh vừa bực bội vừa đau đớn.

“Bác sĩ châu, làm phiền hỏi anh một chút. Khi anh đến đây thì có người ngoài cửa không?” Hạ Vũ Hào thỉnh thoảng liếc ánh mắt đến khiến Hướng Thu Vân khó chịu, cô nhìn bác sĩ Châu và hỏi. Bác sĩ Châu: “Bên trong hành lang bệnh viện lúc nào cũng có người, cô muốn hỏi người nào?”

“Có một người phụ nữ ngồi xe lăn không?” Hướng Thu

Vân hỏi. Bác sĩ Châu lắc đầu: “Không nhìn thấy”

Hướng Thu Vân nói xong thì đứng lên, chống lên vách tường rồi đi ra ngoài với vẻ khó khăn.

“Đi đâu vậy?” Hạ Vũ Hào nhíu mày hỏi.

Hướng Thu Vân quay đầu nhìn anh, nhếch khóe môi rồi tiếp tục đi ra bên ngoài: “Tôi chỉ thuận miệng nói chúng ta ở bên nhau, anh sẽ coi coi đó là thật chứ?”

Liên quan đến chuyện riêng tư của hai người, hơn nữa là chuyện riêng tư không thể nào vui vẻ nổi. Bác sĩ Châu và hai y tá hơi ngại ngùng, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình xuống.

“Ở lại đây với tôi, tôi có thể không tính toán với anh trai em về chuyện đâm tôi bị thương” Hạ Vũ Hào nói.

Hướng Thu Vân đã đi đến cửa, nhưng nghe thấy lời nói này thì dừng lại một chút. Sau đó cô lại chống lên vách tường, lên ghế, quay về phòng bệnh với vẻ mặt khó coi.

Khi ở trước mặt Hạ Vũ Hào, dường như cô không hề có đường đánh trả.

Bầu không khí trong căn phòng thật sự không tốt lắm, thậm chí có hơi áp lực và căng thẳng. Đến khi xử lý xong vết thương, bác sĩ Châu không ở lại thêm nữa, anh ta lại dặn dò một vài điều chú ý rồi sau đó đưa hai y tả vội vàng rời đi.

Brum…

Brum…

Cánh cửa vừa mới đóng lại, tiếng điện thoại rung vang lên.

Hướng Thu Vân nhìn màn hình biểu thị, nghe máy.

Giọng nói của Chu Hồng vang lên: “Cô vẫn còn đang ở trong phòng bệnh lúc đầu đúng không? Tôi nấu một ít canh đến thăm cô.”

“Ừm” Hướng Thu Vân cúp mắt, cổ Chu Hồng ở đây còn tốt hơn là cô và Hạ Vũ Hào ở riêng với nhau.

Khoảng bốn năm phút sau, Chu Hồng gõ cửa và đi vào. Cô ấy gọi Hướng Thu Vân, phấn khởi định nói gì đó. Nhưng khi nhìn thấy Hạ Vũ Hào nằm trên giường phụ ở một bên khác, tất cả lời nói đến bên cổ họng của cô ấy đều nuốt xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play