Chương 296

“Nếu như anh còn thích Hướng Thu Vân thì có thể theo đuổi cô ta, nhưng trước khi theo đuổi thì anh nhất định phải nói rõ cho chị dâu biết. Chị ấy mới là người chịu tổn thương nhất trong tình cảm của mấy người”

Giang Minh Thắng lại nhìn cánh cửa đóng chặt, vật lộn một lúc rồi mới lên tiếng: “Không có, anh đã không thích Hướng Thu Vân từ lâu rồi. Em đừng có đoán linh tinh.”

Với những chuyện mà Hướng Thu Vân làm ra cho Hàn Yên, sao anh ta còn có thể thích cô được?

Hơn nữa gần đây chuyện của ông ngoại và Lâm Tuyết Nghi đã vô cùng ồn ào rồi, nếu như anh ta lại huỷ bỏ đính hôn với Tống Như mà theo đuổi người phụ nữ hai năm trước đã mưu sát em gái mình, nhà họ Giang chắc chắn sẽ bị chết chim trong nước bọt.

“Em không có đoán linh tinh. Giang Hàn Yên cười đau khổ: “Thật ra là anh hai… Em cảm thấy nếu như anh hai không buông bỏ được thì cứ theo đuổi đi, em không muốn anh vì em là có tiếc nuối gì cả.

Cô ta càng khéo léo hiểu lòng người như vậy, trong lòng Giang Minh Thắng càng áy náy, tự trách và xấu hổ: “Hân Yên, đừng nói nữa, cả đời này anh và cô ấy không thể đâu.

Nghe thấy vậy, Giang Hân Yên thở dài một hơi và cụp mắt xuống, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng.

Trong phòng bệnh.

Hạ Vũ Hào vừa mới đóng cửa liền buông Hướng Thu Vân ra, loạng choạng đi đến bên cạnh ghế, ngồi xuống với gương mặt tuấn tú tái nhợt và tiếng thở gấp gáp.

Hướng Thu Vân đứng dán chặt lên cửa, vẻ mặt vô tình nhìn máu chảy tí tách từ lòng bàn tay anh xuống mặt đất, chất lỏng màu đỏ thấm lên bộ quần áo bệnh nhân của anh. Cô không cử động và cũng không nói chuyện gì.

Hạ Vũ Hào ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt trở nên u ám. Anh mấp máy môi, ấn vào nút cấp cứu trước giường bệnh. Chỉ một lúc sau bác sĩ Tiền dẫn theo hai y tá vội vàng chạy đến. Khi nhìn thấy Hướng Thu Vân ngồi trên giường bệnh hoàn toàn nguyên vẹn, vẻ mặt bác sĩ Tiền trở nên khó coi, tức giận liếc nhìn cô mà hỏi: “Cô lại làm sao vậy?”

“Không phải cô ấy, là tôi.” Hạ Vũ Hào che lấy vết thương ở trên bụng, nói với vẻ lạnh nhạt.

Hướng Thu Vân ở trong phòng bệnh này, cho nên bác sĩ Tiền vô thức tưởng cô xảy ra chuyện gì. Bây giờ Hạ Vũ Hào lên tiếng nói, anh ta mới nhận ra bộ đồ bệnh nhân trên người Hạ Vũ Hào nhuốm rất nhiều máy, dưới đất cũng có một vũng máu, nhìn mà giật mình.

“Vết thương bên ngoài?” Bác sĩ Tiền hỏi. Hạ Vũ Hào “ừm” một tiếng: “Đã khâu lại rồi, có thể lại nứt ra”

“Vậy sao anh không ấn nút cấp cứu ở giữa phòng bệnh? Một người thì phù phổi đau chân, một người thì thương bên ngoài. Bác sĩ cấp cứu đều giống nhau sao? Đúng là loạn hết cả lên.” Bác sĩ Tiền tức giận, mắng Hạ Vũ Hào.

Lúc này đến cả môi của Hạ Vũ Hào cũng tái nhợt, nhưng khi nói chuyện vẫn giống như người không sao “Không chết được đâu.”

“!” Bác sĩ Tiền cảm thấy ngày nào cũng có chuyện bực mình, nhưng hôm này nhiều chuyện bực mình nhất. Anh ta quay đầu gào lên về phía hai y tá ở phía sau: “Mau gọi điện cho bác sĩ Châu, bảo anh ta nhanh chóng đến đây.”

Y tá lên tiếng đáp lại, sau đó nhanh chóng gọi điện thoại.

Một bác sĩ khác nhìn điện thoại, nói với bác sĩ Tiền: “Bác sĩ Tiền, phòng bệnh số 612 xảy ra chuyện rồi, cẩn anh qua đó một chuyến “Vậy còn chần chừ gì nữa? Đi thôi!” Bác sĩ Tiền đẩy gọng kính lên, lười nhác nhìn Hạ Vũ Hào và Hướng Thu Vân một chút rồi vội vàng rời đi.

Bác sĩ Tiền vừa mới đi, bác sĩ Châu đã thở không ra hơi mà chạy đến. Anh ta bảo y tá ở phía sau mở hòm thuốc ra, cầm lấy thuốc tế rồi sau đó đặt về: “Tổng giám đốc Hạ không… không cần… cái này đâu nhỉ?”

“Cần” Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn Hướng Thu Vân đang cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì. Anh nói: “Đau quá, không chịu được” chút.

Như vậy sẽ có lý do để cô ở lại nơi này lâu hơn một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play