Chương 279
Thực lòng mà nói, đề nghị của Giang Hân Yên ngày hôm nay thật sự khiến cô cảm thấy đã vượt quá giới hạn. Quả thật không thể chịu đựng nổi. Nhưng cô lại không thể chịu đựng được khi người khác nói cô không dám chơi.
Cốp cốp cốp.
Cửa nhà vệ sinh bị gõ mạnh mấy cái, giọng nói sốt ruột của Dương Lan vang lên ở cửa: “Hướng Thu Vân, rốt cuộc cô muốn cuốc bộ hay sao vậy? Nếu không dám chơi thì hãy nói sớm đi, đừng làm chậm trễ thời gian của mọi người ở đây chứ”
“Dương Lan, hay là thôi đi. Sau đó, giọng nói nhẹ nhàng của Giang Hân Yên vang lên: “Chỉ là đang chơi một trò chơi nhỏ thôi mà. Không nhất thiết phải đến mức độ này đâu. Có lẽ Hướng Thu Vân thật sự cảm thấy không thể chấp nhận được.
Nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, lửa giận trong lòng Hướng Thu Vẫn như muốn bùng phát. Cô nhanh chóng đứng dậy mở cửa ra ngoài, cũng không thèm nhìn hai người ở cửa mà hỏi thẳng: “Giang Minh Thắng đâu?”
“Anh tôi hôm nay không đi làm, anh ấy đang ở trong phòng” Giang Hân Yên cắn môi khẽ nói.
“Biết rồi” Hướng Thu Vân mặc bộ đồ lót gợi cảm đi giữa hai người, khi đi ngang qua Dương Lan, cô hừ mạnh một tiếng: “Lát nữa mấy cô cầm ống nhòm soi cho kỹ nha. Mẹ nó, đừng để đến lúc đó lại nói tôi chơi xấu.
Khi cảm thấy bực bội hoặc thấp thỏm không yên, cô thường hay chửi thề một hai chữ. Không biết từ khi nào cô đã hình thành thói quen này.
Sau khi Hướng Thu Vân khoác lác xong, cô lập tức khoác chiếc áo khoác vào rồi đi tìm Giang Minh Thắng ở tầng đối diện.
Vừa ra khỏi tầm mắt của Giang Hân Yên, tấm lưng thẳng tắp của Hướng Thu Vân lập tức thả lỏng ra. Cô lấy tay che áo khoác lại, hơi hối hận.
Dù sao đi nữa thì cô cũng có người mình thích, không nên nhập những với những người đàn ông khác. Hơn nữa, mặc dù cô không chấp nhận tình cảm của Giang Minh Thắng nhưng dù sao hai người cũng là bạn tốt của nhau, cô đùa giỡn tình cảm của đối phương như vậy… mẹ nó, tính sao đây? Nhưng cô đã đồng ý rồi, nếu bây giờ đổi ý thì chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?
Tâm trạng của Hướng Thu Vân rất phức tạp. Cô bước cực kỳ chậm chạp trên cầu thang xoay tròn, đã đến cửa phòng của Giang Minh Thắng. Chỉ cần gõ cửa, cởi bỏ áo khoác này, ôm Giang Minh Thắng thì xem như trò chơi mạo hiểm này đã hoàn thành.
Nhưng nói thì dễ làm thì khó, cô đứng ở cửa hơn mười phút đồng hồ mà vẫn chưa hạ quyết tâm.
Hay là mất mặt thì cứ mất mặt vậy. Sĩ diện cũng đâu thể ăn được. Người xưa nói không sai, chết vì sĩ diện chỉ khổ thân mình. Cô hoàn toàn không cần phải bận lòng vì một sĩ diện như vậy.
Hướng Thu Vân xoay người bước đi nhưng đi được vài bước thì dừng lại.
Giang Hân Yên còn đỡ, Dương Lan và An Thi Kiều là hai ả to mồm, suốt ngày đâm bị thóc chọc bị gạo. Nếu hôm nay nếu cô đổi ý thì ngày mai cả trường sẽ biết cô là người ngay cả một trò chơi cũng không dám chơi. Những người quen biết cô đều sẽ cười nhạo cô mất.
“Trời ơi” Hướng Thu Vân giậm chân, bực bội và đầu bứt trán. Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên mở lạch cạch từ bên trong.
Giang Minh Thắng mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen bước ra, đôi tay thon dài đang cầm điện thoại di động áp vào tai: “Hướng Thu Vân?” Hướng Thu Vân quay đầu hả một tiếng.