Chương 277
“Hơn nữa, cho dù tôi không thích ai, tối mai cũng không đính hôn với Vũ Hào thì tôi cũng không thể nào mặc loại quần áo này đi ôm Giang Minh Thắng được! Anh ấy vẫn luôn theo đuổi tôi, tôi không thể nào khiến anh ấy nhầm tưởng ‘tôi thích anh ấy được. Đùa giỡn tình cảm của anh ấy sao?”
Giang Hân Yên cố gắng cong môi, vành mới hơi hồng “Chuyện này là do tôi suy nghĩ không chu toàn, đều là do tôi sai. Tôi sẽ cất cái này. Lan Lan, cậu đưa nó cho tôi đi “Không đưa!” Dương Lan nắm chặt lấy món nội y tình thú, quát cô: “Không phải chỉ là một trò chơi thôi sao? Sao lại bay đến vấn đề tam quan rồi? Lại còn lăng loàn nữa? Chỉ cậu có đạo đức thôi à?”
“Sao hôm nay cậu lại như ăn trúng thuốc nổ vậy?” Cô nói dỗi cô ta một câu, sau đó quay sang Giang Hân Yên, nhíu mày nói: “Tôi nói chuyện luôn là như vậy đó, cậu cũng biết mà. Làm cậu thấy khó chịu thì tồi xin lỗi.”
“Nhưng mà tôi cũng là người đã có chồng sắp cưới rồi, không thể nào làm chuyện ái muội với người khác được. Nếu như Vũ Hào biết được chuyện này sẽ không đính hôn với tôi, nhất định tôi sẽ hối hận cả đời”
“Hơn nữa, cậu nghĩ lại đi Giang Hân Yên. Đó là anh trai của cậu, nếu tôi đùa giỡn tình cảm của anh ấy như thế, cậu sẽ không thấy khó chịu thay anh ấy sao?”
Vành mắt cô ta càng đỏ thêm, lau khoé mắt, nói tiếp thì đã có giọng mũi: “Tôi chỉ cảm thấy cải này và loại áo tắm đi biển cũng không khác biệt mấy, nhiều nhất chỉ lộ nhiều hơn một chút thôi. Mặc đồ này mà ôm anh tôi thì cũng không sao cả.
Cô ta cười tự giễu: “Không ngờ về vấn đề này, ý tưởng của chúng ta lại không giống nhau. Xin lỗi cậu nhiều làm Hướng Thu Vân, đề nghị của tôi đã làm cậu thấy khó chịu”
“Không cần xin lỗi cậu ta!” Dương Lan liếc xéo cộ: “Hưởng Thu Vân, cậu chơi không nổi thì cứ nói tháng. Đừng có ở đây mà ghê tởm, nói đến mức khiến cho mọi người đều mất vui!”
Nghe thế, mặt cô lập tức trầm xuống: “Cậu nói ai chơi không nổi?”
Giang Hân Yên níu tay áo hai người, nhẹ nhàng nói: “Đừng cãi nhau nữa, chuyện này là do tôi không đúng. Tôi không nên nói ra chuyện này…
“Cậu! Tôi bảo cậu chơi không nổi đấy!” Càng thấy Giang Hân Yên nhận trách nhiệm thì Dương Lan càng không vừa mắt Hướng Thu Vân: “Người chọn thách chính là cậu, bảo không hối hận cũng chính là cậu. Bây giờ người chơi không nổi thoái thác rằng đề nghị này huỷ hoại tam quan cũng là cậu. Chẳng lẽ không phải là cậu chơi không nổi sao?”
An Thi Kiều vẫn luôn ở bên cạnh quan sát toàn cục. Lúc này thấy bọn họ bắt đầu cãi nhau thì cô ta lập tức đứng về phía Dương Lan, cất tiếng đầy quái lạ: “Phải đó. Người nào đó chơi không nổi thì cứ việc nói thẳng ra, cứ phải đổ trách nhiệm đẩy lên người Hân yên. Còn không phải là vì thấy Hân Yên dễ bắt nạt hay sao?”
“Được rồi, đừng cãi nhau” Vành mắt Giang Hân Yên hồng hồng như một chú thỏ con đáng thương: “Chỉ là trò chơi thôi mà.
An Thi Kiều khoanh tay trước ngực, trợn mắt với cô: “Đế quốc Đại Thanh đã không còn từ lâu rồi, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt. Người ta mặc bikini chạy đầy đường, mặc thứ đồ này ôm người ta thì làm sao.
Cô ta nhìn thấy vẻ mặt vô cùng khó coi của Hướng Thu Vân thì cười quái dị: “Tôi thấy có người có lẽ đã bất mãn chúng ta từ lâu rồi, chỉ là mượn chuyện hôm nay để phát tác mà thôi!”
“Hừ, nếu không muốn làm bạn với chúng tôi thì cứ nói sớm đi, làm như ai cũng muốn làm bạn với người như cô ta vậy đấy” Dương Lan nói bóng nói gió: “Có người không biết xấu hổ, ngày ngày bám theo đuôi đàn ông. Thế mà bây giờ chỉ là chơi một trò chơi thôi mà đã nói cái gì mà gái… Tôi thấy, chính là không dám chơi”
An Thi Kiều với cô ta kẻ xưởng người họa: “Không dám chơi thì cứ việc nói thẳng, đừng lãng phí thời gian của mọi người.