Chương 262

“Trước khi trả lời, tôi có thể hỏi tổng giám đốc Hạ một chuyện được không?” Hướng Thu Vân siết chặt nắm đấm, trong con người phản chiếu bóng dáng của Hạ Vũ Hào.

Hạ Vũ Hào rũ mắt xuống nhìn cô: “Hỏi đi! “Anh nghĩ thế nào về vụ tai nạn vào hai năm trước? Có nghĩ như những người khác rằng vì tôi ghen tị nên lái xe tông cô Giang không?”

Hướng Thu Vân chậm rãi nói từng câu từng chữ, ánh mắt nhìn anh chằm chằm, bởi vì dùng sức mà cằm dưới căng ra.

Vụ tai nạn xe cộ kia khá phức tạp, Hạ Vũ Hào hơi ngừng lại một lát.

“Ồ!” Sự im lặng của anh khiến Hướng Thu Vân mặc định rằng anh ngầm thừa nhận, cô cười khẩy và nói với vẻ châm chọc: “Nếu tổng giám đốc Hạ cũng không tin lời tôi nói, tại sao còn muốn nghe tôi giải thích?”

Hạ Vũ Hào nhìn cô, yết hầu chuyển động lên xuống, mắt anh tối sầm: “Tôi..”

“Chẳng qua, dù anh không tin tôi cũng phải nói” Bởi vì quá lớn tiếng nên giọng nói của cô lộ ra vẻ sắc bén: “Chẳng phải anh muốn hỏi tôi chuyện hai năm trước mặc áo tình thú để quyến rũ Giang Thắng sao?”

Cảm xúc cô kích động, ánh mắt nhìn anh đăm đăm rồi nở nụ cười quái lạ: “Uổng công tôi cảm thấy anh là một người thông minh tuyệt đỉnh, hóa ra chỉ là một kẻ ngu bị người khác đùa bỡn xoay vòng vòng “Ý tôi muốn nói là vào ngày 27 tháng 9, Giang Hàn Yên, An Thi Kiều, Dương Lan và tôi chơi một trò chơi mạo hiểm nói thật lòng. Tôi thua nên chọn chơi mạo hiểm, mặc áo tình thủ đi làm vài động tác mờ ám quyển rũ Giang Minh Thắng, anh tin không?”

Hai năm trước, trái tim cô luôn dành cho Hạ Hàn Xuyên, khi Giang Hân Yên và mấy cô gái kia bảo cô mặc áo tình thủ đi làm vài động tác quyến rũ Giang Minh Thắng, cô đã dứt khoát từ chối.

Tuy nhiên Giang Hân Yên quá hiểu tính cách của cô, chỉ dùng phép khích tướng nho nhỏ cô liền chịu không nổi. Da đầu căng lên, quyết định thay đồ lót tình thủ đi tìm Giang Minh Thắng.

Ngày đó cô còn cảm thấy khó hiểu, sao một người luôn hiền hòa như Giang Hàn Yên cứ kiên quyết với nội dung trò chơi mạo hiểm như vậy… À, hóa ra ở đây đã bẫy sẵn cái hố chờ cô!

Hạ Hàn Xuyên từng đưa ra rất nhiều giả thuyết, nghĩ rằng cô giống như ba anh, trong lòng có một người đồng thời còn nhớ nhung người khác. Cũng cho rằng suốt ngày cô lẻo đẻo phía sau anh chán rồi, bèn nảy sinh hứng thú với Giang Minh Thắng cả ngày ở sau lưng cô…

Nhưng anh chẳng ngờ lại có kết quả như thế này! Sự thật đơn giản đến nỗi có phần buồn cười!

Anh nhìn cô vì quá tức giận mà mặt mày đỏ lên, há miệng muốn nói nhưng dường như có cục bông chăn ở cổ họng khiến anh không nói nên lời. Anh siết chặt nằm đầm, nhưng nghĩ rằng có nhiều thứ tựa như cát, càng nằm chặt thì sẽ trôi càng nhanh.

“Vẫn chưa tin đúng không?” Hướng Thu Vân cười tự giễu, cười tới nước mắt trào ra, trong mắt tràn ngập sự thù hận.

Cô lau nước mắt nơi khóe mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, lý trí gần như đã bị lửa giận đốt sạch: “Không tin cũng không sao, dù sao tôi cũng chẳng trông mong anh sẽ tin tôi”

“..Tôi tin.” Đầu ngón tay Hạ Vũ Hào có chút run rẩy, tay anh hơi duỗi về phía trước nhưng còn chưa chạm vào cô thì vội rút về, lặp lại câu nói: “Tôi tin”

Hướng Thu Vân liếc mắt nhìn anh, cười đến thê lương và tàn nhẫn: “Tin?”

Cô đột nhiên cao giọng quát: “Nếu anh tin tôi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Hạ Vũ Hào, vì nghi ngờ tôi có quan hệ ám muội với Giang Minh Thắng nên anh đánh gãy chân còn tống tôi vào tù!”

“Rẹt.” Cô xé rách quần áo bệnh nhân, chỉ mặc đồ lót đứng trước mặt anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play