Chương 261

“Tên khốn nạn ư?” Hướng Thu Vân cười và ngắt lời của bà ta: “Dù sao thì bà chủ Giang cũng xuất thân từ gia đình có học thức, dùng từ vẫn nên tạo nhã nhiều biến tấu chút, qua qua lại lại cũng những từ này, nghe đến lỗ tại tôi chai mất rồi”

Khi đang nói chuyện, cô túm lấy ngón tay của mẹ Giang đang chỉ về cô và ép xuống.

“Hướng Thu Vân, cô đừng quên, bây giờ cô đã không còn là người của nhà họ Hướng nữa, nếu đắc tội với tôi thì cô đừng hòng có trái lành để ăn!” Sắc mặt của mẹ Giang tái nhợt và nặng nề hừm một tiếng.

Hướng Thu Vân nhếch môi: “Bà chủ Giang nói chuyện đúng là buồn cười, khi tôi không đắc tội với bà thì bà cũng chưa từng cho tôi quả lành gì cả”

“Tôi khuyên cô đừng quả ngang ngược đấy!” Mẹ Giang đã quen với việc Hướng Thu Vân cúi người thấp bé trong khoảng thời gian này, đột nhiên bị cô phản bác lại như vậy, khiến cho bà ta quá sức tức giận.

Hướng Thu Vân lạnh nhạt nói: “Tôi khuyên bà hãy cầu nguyện một số chuyện đừng nên âm mưu bại lộ”

“Vũ Hào, cháu đã thấy rõ chưa: Tên giết người này ngang ngược điên cuồng, lòng dạ cũng đen nhẻm, cháu còn cho người điều trị chân của cô ta sao?” Sắc mặt của mẹ Giang đã từ tái xanh trở thành đỏ bừng, tiếng thở của bà ta cũng đặc biệt nặng nề vì tức giận.

“Tôi muốn làm gì, không cần phải giải thích với dì Lâm” Hạ Vũ Hào cau mày trong vô hình vì lời nói của bà ta, sau đó nói: “Mời dì Lâm về cho”

Mẹ Giang liếc nhìn Hướng Thu Vân – người ở một bên lạnh lùng nhìn lấy bà ta, thực sự không cam tâm đi về như vậy, lớn tiếng hét lên: “Vũ Hào, dì hỏi cháu một lần nữa, cháu thực sự muốn làm như vậy sao?”

Cốc cốc!

Có người gõ cửa rồi đẩy cửa vào, cau mày nói: “Ở đây đều là bệnh nhân, nói chuyện nhỏ giọng một chút, có chút tổ chất không vậy?”

Đó là y tá trưởng. Sau khi nói xong thì cô ta trừng mắt nhìn mẹ Giang rồi đóng cửa rời đi.

Mẹ Giang trước đó đã bị Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào chọc tức nửa ngày trời rồi mà lúc này còn bị một y tá trưởng nhỏ bé mắng, đúng là tức muốn điên lên mà! Bà ta chỉ vào Hạ Vũ Hào rồi lại chỉ sang Hướng Thu Vân, tức giận một hồi lâu mới có thể thốt ra một câu: “Vũ Hào, cháu làm như vậy thực sực đã quá mức rồi, dì đi về sẽ bảo Hàn Yên huỷ bỏ hôn ước với cháu!”

“E rằng dì Lâm đã nhớ sai vài chuyện rồi, tôi không có đính hôn với Hân Yên nên cũng không tồn tại việc huỷ bỏ hôn ước” Hạ Vũ Hào nói.

Khi nghe thấy vậy thì sắc mặt của mẹ Giang đỏ rồi lại xanh, xanh rồi lại trắng, trắng rồi lại tím, tuyệt vời như một bảng màu bị lật đổ vậy.

“Hơn nữa, nếu dì Lâm có thể khiến cho Hân Yên từ bỏ suy nghĩ liên hôn với nhà họ Hạ thì tôi vô cùng sẵn lòng” Hạ Vũ Hào phủi những nếp nhăn không tồn tại trên người rồi nhếch miệng nói.

Mẹ Giang nhìn anh, lại nhìn sang Hướng Thu Vân, ngón tay chỉ về phía hai người, lạnh lùng cười một tiếng rồi đóng sầm cửa lại, rời đi.

Vào khoảnh khắc cánh cửa phòng đóng lại thì trong phòng bệnh chỉ còn lại Hạ Vũ Hào và Hướng Thu Vân.

Hạ Vũ Hào buông thỏng cánh tay phải ở bên người rồi gõ nhẹ vào quần bên, hàng lông mi rũ xuống khẽ run rẩy, anh ngẩng đầu lên nhìn cô rồi nói: “Không còn ai nữa rồi, cô nói đi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play