Chương 256
Khi Chung Khánh Hiên bước đến thì tình cờ nhìn thấy đuôi xe: “Chiếc đó… là xe của nhà họ Giang à?”
“Ừm.” Hạ Vũ Hào lạnh lùng nhìn về hướng chiếc xe rời đi rồi quay đầu nhìn anh ta: “Đưa tôi về bệnh viện, sau đó đưa người yêu nhỏ của cậu đi”
Chung Khánh Hiên cầm chìa khoá xe trong tay, liếc mắt nhìn anh: “Ơ, tại sao tôi nhớ vừa rồi có ai kia đã bỏ tôi ở lại và muốn một mình rời đi mà?”
“Tôi có chuyện muốn hỏi riêng Hướng Thu Vân” Hạ Vũ Hào cướp lấy chìa khoá xe trong tay anh ta rồi đi về phía chiếc Porsche cách đó không xa: “Bằng lái xe của tôi đã bị thu hồi, cậu lái xe đi.”
Chung Khánh Hiên mặt mày kinh ngạc và giễu cợt đi sau lưng anh: “Bằng lái xe bị thu hồi ư? Đường đường là một tổng giám đốc trị giá hàng nghìn tỷ của tập đoàn Hạ Thiên mà lại bị thu hồi bằng lái xe, còn phải đi thi lại. Chuyện này..”
Anh ta giơ ngón tay cái lên với Hạ Vũ Hào: “Đúng bảnh!”
“Tôi cũng là người chứ không phải thần, bằng lái xe bị thu hồi là chuyện rất bình thường” Hạ Vũ Hào mở cửa xe ra và ngồi vào chỗ ghế lái phụ, cau mày trong vô hình và nói với anh ta: “Cậu là ốc sên đầu thai à
Chung Khánh Hiên nhảy vào chỗ ghế lái, đóng sầm cửa xe lại rồi tức giận nói: “Ngồi xe của tôi, bảo tôi làm tài xế, bây giờ còn chê tôi chậm! Hạ Vũ Hào, tại sao anh không lên trời đi?”
“Ngồi khinh khí cầu, lái máy bay hay ngồi máy bay đều là lên trời nên tôi đã lên qua rồi, cám ơn.” Hạ Vũ Hào thắt dây an toàn, mắt nhìn về về phía trước và nói.
Chung Khánh Hiến tháo mắt kính ra và xoa mặt, sau đó đeo lên lại: “Mẹ kiếp, anh đỉnh lắm!”
Khi Nhậm Gia Hân đang líu ra líu ríu với Hưởng Thu Vân về chuyện của ông cụ Lâm thì bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa.
“Vào đi. Hướng Thu Vân ra hiệu cho Nhậm Gia Hân dừng lại rồi nói về phía cửa.
Cánh cửa lạch cạch mở ra, Hạ Vũ Hào và Chung Khánh Hiên lần lượt bước vào.
Hạ Vũ Hào mà lại gõ cửa sao? Hướng Thu Vân mím môi và cảm thấy hơi kỳ lạ. Khi bước vào những chỗ khác thì anh sẽ lịch sự gõ cửa trước, nhưng không biết có phải vì hai người lớn lên cùng nhau quá thân thuộc hay vì những lý do nào khác, anh chưa từng gõ cửa khi vào địa bàn của cô.
“Tổng tổng tổng giám đốc Hạ!” Ngay khi nhìn thấy Hạ Vũ Hào thì Nhậm Gia Hân ngay lập tức từ đoá hoa hướng dương tích cực vươn lên trở thành một quả cà bị đóng băng. Cô ta đứng dậy và lắp bắp chào hỏi.
Chung Khánh Hiền tức giận khi nhìn thấy cô ta sợ như vậy, liền bước lên xách cổ áo sau của cô ta và đi ra ngoài.
“Anh làm gì vậy?” Nhậm Gia Hân mạnh mẽ vùng vẫy: “Tôi còn có rất nhiều chuyện muốn nói với Hướng Thu Vân mà! Tôi không đi đâu!”
Cô ta không thể vùng ra được thì quay đầu lại muốn cắn người.
Chung Khánh Hiện sớm đã đoán được phản ứng này của cô ta nên nhanh nhẹn giữ lấy đôi môi của cô ta: “Đừng lộn xộn nữa, có một vị khách vừa đến, hình như vì không có tiền thưa kiện nên bị người ta vu oan.”
“Bị người ta vu oan à?” Khi nghe thấy vậy, Nhậm Gia Hân lập tức không vùng vẫy nữa, ngược lại còn kéo anh ta đi ra ngoài: “Nhanh nhanh nhanh, tuyệt đối không thể để người ta bị oan được!”
Cô ta vội vàng đi đến cửa rồi quay lại: “Hướng Thu Vân, ngày khác tôi sẽ lại đến thăm cô nhé, hãy nhớ những gì chúng ta đã nói!”
Khi vừa dứt lời thì người đã bay mất hút.