Chương 255

“Hì. Hạ Vũ Hào cười đầy ẩn ý: “Vậy là do người làm con gái như cô không đúng rồi. Cô đối nhân xử thế vô cùng chu toàn, phải chỉ dạy dì Lâm thật tốt mới được.

Nói lời khen ngợi nhưng trong giọng điệu lại không hề có bất kỳ ý khen ngợi nào.

“Anh Vũ Hào nói đùa rồi, ba mẹ em cứ nói em khờ khạo, em đâu nào có tư cách chỉ dạy mẹ em chứ?” Giang Hân Yên che miệng cười nói rằng.

Hai người có vẻ hoà hợp, nhưng toàn bộ đều là lời nói có hàm ý khác, sóng ngầm dâng trào. Ánh mắt của Tổng Như dao động qua lại giữa hai người họ, thỉnh thoảng lại cau mày và như suy nghĩ điều gì đó.

Giang Minh Thắng ở bên cạnh lắng nghe hồi lâu cũng không nghe được điều muốn nghe, anh ta cau mày lại và không nhịn được hỏi: “Bác sĩ Lục nói sao? Chân của Hướng Thu Vân có thể chữa lành không?”

“Có lẽ có thể chữa lành đấy” Giang Hân Yên trả lời trước, cô ta nhìn chân của mình và khẽ thở dài: “Trước đây có bác sĩ từng nói rằng, chân của Hướng Thu Vân có thể hồi phục giống như người bình thường, chưa kể lần này là do bác sĩ Lục thực hiện.

Cô ta tự cười nhạo bản thân: “Vận may của cô ta tốt hơn em, có lẽ sau này cô ta còn có thể nhảy múa được, em đúng là rất hâm mộ cô ta.

“Anh chỉ là hỏi một câu thôi chứ không phải quan tâm cô ấy.” Giang Minh Thắng quay lại nhìn Giang Hân Yên ở hàng ghế sau, trong đáy mắt ẩn chứa vẻ tự trách và áy náy. Nhìn thấy sự tương tác giữa hai anh em, trên mặt của Hạ Vũ Hào xuất hiện sự chế nhạo mờ nhạt và chỉ là thoáng qua.

Giang Hân Yên thở dài và dịu dàng nói: “Anh đừng căng thẳng như vậy, em chỉ là xúc động và cảm khái một câu thôi, chứ không có trách anh”

“Hân Yên chu đáo như thế, luôn nghĩ đến cảm xúc của một người làm anh trai như anh, mà anh thì suốt ngày nhung nhớ đến người phụ nữ đã hại Hân Yên ra nông nỗi này. Tống Như cười lạnh lùng và nói: “Giang Minh Thắng, anh đúng là một người anh trai tuyệt vời nhỉ!”

Giang Minh Thắng lạnh lùng nhìn cô ta, cau mày nói: “Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi vẫn còn thích Hướng Thu Vân!”

“Đúng là anh không có nói qua, chỉ thầm nhung nhớ trong lòng mà thôi!” Tống Như quái gở nói: “Anh đừng quên, hai chúng ta mới đính hôn cách đây một thời gian thôi, nếu như..”

Hạ Vũ Hào không có hứng thú nhìn những người này cãi vả, trực tiếp ngắt lời của Tổng Như: “Mọi người đang nói chuyện gia đình thì tôi không tiện ở lại đây, tạm biết trước.

“Anh Vũ Hào đợi đã” Giang Hàn Yên cắn môi và gọi lấy anh, chân thành nói: “Sức khoẻ của Hướng Thu Vân có khá lên không? Em muốn đi thăm cô ta”

“Ông cụ Lâm sẽ kết hôn vào tháng sau, cô là cháu gái chắc hẳn rất bận rộn nên không cần dành thời gian trong lúc bận bịu để đến thăm Hướng Thu Vân đâu. Hạ Vũ Hào khẽ nhếch miệng nói.

Khi nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Giang Hân Yên khế cứng đờ và sắc mặt cũng có chút khó coi.

“Tạm biệt.” Hạ Vũ Hào xoay người rời đi khi nhìn thấy sắc mặt thay đổi của cô ta. Giang Hân Yên gượng cười: “Anh Vũ Hào, anh không có lái xe thì ngồi xe tụi em đi đi.

“Không cần đâu. Hạ Vũ Hào xuỳ một tiếng đầy ẩn ý và từ chối.

Giang Hân Yên cắn môi và khẽ nói: “Anh không cần phải cảm thấy làm phiền tụi em đâu, chúng ta quen biết lâu như vậy, đi nhờ xe là một chuyện rất bình thường” Cô ta chăm chú nhìn lấy anh, trong đáy mắt ẩn chứa sự lưu luyến và cay đắng.

“Cô hiểu lầm rồi” Trên khuôn mặt của Hạ Vũ Hào nhuộm lên chút lạnh lùng và mỉa mai: “Tôi chỉ là lo lỡ như hệ thống phanh của chiếc xe này có vấn đề thì cái mạng nhỏ này của tôi khó mà giữ được.

Khi nghe thấy những từ “phanh xe có vấn đề” này thì con người của Giang Hân Yên khẽ co lại, hàm dưới hơi thắt lại, lần đầu tiên thất thổ hai lần trong cùng một ngày.

“Tổng giám đốc Hạ có thân phận cao quý, nếu xảy ra chuyện gì trên xe tôi thì tôi không thể kham nổi.” Giang Minh Thắng không muốn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của em gái dán vào bờ mông lạnh lẽo của Hạ Vũ Hào nên anh ta đã nổ máy và nhanh chóng rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play