chương 247
Nhưng câu hỏi này chỉ chợt loé lên trong đầu HướngThu Vân, cô tự cười nhạo mình, trong mắt hiện lên sự thù hận.
Cô sẽ không bao giờ đoán được suy nghĩ của Hạ Vũ Hào, nhưng cho dù anh có suy nghĩ như thế nào đi nữa thì việc anh đánh gãy chân của cô là sự thật, đưa cô vào tù là sự thật, ép buộc nhà họ Hướng cắt đứt quan hệ với cô là sự thật, bảo cô làm việc trong club Mộng Hương để làm nhục cô cũng là sự thật! “Hoá ra có người mượn danh nghĩa của tổng giám đốc Hạ để làm việc” Lục Thanh Sơn cười và xuôi tay nói: “Tổng giám đốc Hạ không bắt ép tôi trị bệnh cho người ta tôi yên tâm rồi.”
Ánh mắt của Hạ Vũ Hào khẽ dừng lại trên người của Hướng Thụ Vân và có ý ám chỉ nói rằng: “Anh đã đồng ý điều trị chân cho Hướng Thu Vân rồi thì tôi không cần thiết phải bắt ép anh.
Hướng Thu Vân cau mày và mím chặt môi lại, tiến về phía trước một bước.
“Muốn làm gì vậy?” Thím Lưu lại kéo lấy cô, nén giọng nói: “Những chuyện khác thì để mặc cháu nhưng chuyện điều trị chân này là do thím quyết định, có nghe thấy không?”
Giọng nói của thím Lưu rất nhỏ, nhưng phòng bệnh lại lớn rất lớn và yên tĩnh nên Hạ Vũ Hào có thể nghe thấy rõ mòn một. Nhưng anh cũng không nói gì cả, thím Lưu khuyên Hướng Thu Vân sẽ hiệu quả hơn nhiều so việc anh khuyên Hướng Thu Vân.
Khi nghĩ đến đây thì anh khẽ cau mày lại, không thể nào miêu tả được cảm giác trong lòng là như thế nào…. Trước đây anh nói điều gì với cô ấy đều sẽ có hiệu quả hơn bất kỳ ai khác.
Sắc mặt của Hướng Thu Vân không tốt lắm, khẽ do dự thì thím Lưu gõ vào đầu của cô: “Cháu đừng có lộn xộn, quyết định vậy đi!”
Ngay khi vừa dứt lời thì tiếng rung của di động vang lên.
“Xin lỗi, tôi nhận cuộc gọi cái” Sau khi cuộc gọi được kết nối thì Lục Thanh Sơn ừm một tiếng, nói vài câu qua loa rồi cúp máy.
Anh ta có chút áy nảy nhìn về phía Hướng Thu Vân: “Tôi đã đại khái hiểu được tình trạng chân của cô Hướng rồi, nhưng vẫn cần làm thêm một vài hạng mục kiểm tra cụ thể. Bây giờ tôi còn một số chuyện phải đi giải quyết, ngày mai tôi sẽ lại đến kiểm tra cho cô, như vậy có được không?”
“…Được” Dưới những động tác nhỏ ra hiệu ngầm không ngừng của thím Lưu, Hướng Thu Vân lưỡng lự một lúc rồi đồng ý.
Khoé miệng của Lục Thanh Sơn cong lên khi nghe thấy cô đồng ý, má lúm đồng tiền mang theo vẻ cười say đắm lòng người. Sau khi anh ta nói một câu “Cám ơn cô Hướng đã thông cảm” thì quay sang thím Lưu: “Mẹ của cháu đang ở sân bay, chúng ta cùng nhau đi đón nhé”
“Được rồi, được rồi!” Thím Lưu đồng ý, quay đầu lại và nhéo nhẹ vào cánh tay của Hướng Thu Vân, trừng mắt nói: “Nếu cháu dám nói bừa khi thím không ở đây thì sau này cháu đừng hòng nhận người thím này nữa!”
Sau khi nói xong, bà ấy liếc mắt nhìn Hạ Vũ Hào, lúc này mới phát hiện anh đang nhìn Hướng Thu Vân, ánh mắt có hơi… quá phức tạp, không thể diễn tả được, tóm lại là nhìn đến bà ấy nổi da gà.