Chương 210

“Cảm ơn tổng giám đốc Hạ hảo tâm làm từ thiện nhưng mà tôi không cần, cảm ơn” Hướng Thu Vân nói trôi chảy rành mạch nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy bàn tay cô đang nắm chặt ga giường: “Chân của Giang Hân Yên trị không khỏi, tôi cũng không dám trị bệnh. Nếu trị khỏi, chỉ sợ sẽ bị người ta đánh gãy xương thêm lần nữa.”

Chu Hồng nghe được cả tiếng tim mình đang đập thình thịch, chỉ trực nhảy vọt lên cổ họng, cô ấy vụng trộm nháy mắt với Hướng Thu Vân nhưng người ta căn bản không nhìn cô.

“Sẽ không đâu.” Hạ Vũ Hào nhíu mày, bỏ đi mà không nói gì thêm.

Hướng Thu Vân ngồi trên giường bệnh, mím môi thật chặt, trên mặt giăng đầy mây đen.

Anh đánh gãy chân cô khi anh muốn, giờ lại đòi chữa chân cho cô theo ý muốn của anh, anh xem có là cái gì? Đồ chơi sao?

Cô hít một hơi thật sâu, hốc mắt ửng đỏ, bàn tay run rẩy chạm vào chân phải bị tàn tật. Bây giờ chữa khỏi thì có ích gì, hai năm rồi cô không tập múa, giờ muốn mua lại đâu có dễ dàng như vậy?

“Có cơ hội chữa khỏi chân, tại sao cô lại không muốn chữa trị?” Chu Hồng cau mày: “Hướng Thu Vân, cô đừng cậy mạnh rồi phải chịu cảnh tàn tật suốt đời. Không đáng đâu!”

Hướng Thu Vân nhếch môi cười nhưng trong mắt cô không có nửa điểm vui vẻ: “Nếu người

đã đánh gãy chân của cô, giờ lại nói muốn giúp cô chữa khỏi chân nhưng anh ta có thể sẽ đánh gãy chân cô lần nữa, vậy cô muốn chữa lành chân nữa không?”

Chu Hồng ngẩn người, tâm tình trầm xuống.

“Tôi sẽ không đón nhận tình yêu của anh ấy.” Hướng Thu Vân mở miệng, gằn từng chữ một: “Đợi đến khi tôi có khả năng giết chết anh ta thì tôi sẽ không phải chịu giày vò bởi chút chuyện thế này nữa.”

Chu Hồng nghe xong những lời này của cô, toàn thân nổi da gà, cô ấy đứng lên, gượng cười hai tiếng, cầm miếng kiwi đã cắt gọt cẩn thận nói: “Ăn đi, mỗi cô khô hết cả rồi.”

Bởi vì chuyện tình cảm của ông Lâm và Lâm Tuyết Nghi mà bầu không khí nhà họ Lâm đã bị mây đen bao phủ, đám người hầu đi đứng đều cố gắng bước thật nhẹ nhàng, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.

Trong phòng khách, ba thế hệ nhà họ Lâm đều có mặt, bốn người nhà họ Giang cũng tới đó.

Người không thoải mái nhất đối với chuyện ông Lâm đã lớn tuổi rồi mà vẫn ra ngoài làm loạn là Giang Minh Thắng, anh ta đứng lên, lạnh lùng chất vấn:

“Ông ngoại, ông đã hơn bảy mươi tuổi rồi, cái có tên là Lâm Tuyết Nghi kia mới xấp xỉ hai mươi tuổi, bằng tuổi với Hân Yên, người như thế sao ông lại động vào được?”

ông Lâm nâng chung trà lên uống một ngụm, nói một câu trôi chảy: “Tình yêu chân chính không liên quan đến tuổi tác, Giang Minh Thắng, cháu đã từng trải qua cảm giác trần tục này chưa mà nói?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play