Chương 207
“Ồ.” Hướng Thu Vân vẫn bình thản như cũ, nhíu mày đáp.
Phản ứng của cô thật sự quá lãnh đạm, Chu Hồng không nhịn được, nói: “Hướng Thu Vân, tôi cảm thấy tổng giám đốc Hạ rất thích cô đấy. Cô không chứng kiến thôi, vừa hay tin cô gặp chuyện không may, sắc mặt anh ấy tái mét.”
“Đừng nói về anh ấy nữa” Hướng Thu Vân nắm lấy ga trải giường cô đang nằm, lên tiếng ngắt lời Chu Hồng.
“Hả?” Chu Hồng sửng sốt một chút, thận trọng hỏi: “Hướng Thu Vân, ngày trước cô thích tổng giám đốc Hạ như thế, bây giờ phát hiện anh ấy cũng thích cô, lẽ nào cô không thấy vui sao?”
“Anh ta đã đánh gãy xương chân của tôi, hại tôi không nhà để về, bắt tôi vào club Mộng Hương để dễ bề sỉ nhục tôi, cái này là thích sao? Tôi phải thấy vui mừng sao?” Hướng Thu Vân
cười lạnh rồi một tiếng: “Tôi không phải là fan của anh ấy, cũng không có khuynh hướng ngược đãi bản thân.”
Chu Hồng đờ người, môi giật giật, cười khan hai tiếng: “Thật sự xin lỗi.”
“Cô không cần phải xin lỗi… Hướng Thu Vân nói: “Tôi nên cảm ơn cô mới đúng, nếu không nhờ cô thì tôi chết chắc rồi.”
Chu Hồng không rõ cô đang cảm ơn thật hay ngược lại, vội vàng hỏi: “Hướng Thu Vân, cô… có phải cô thấy tôi nhiều chuyện rồi không?”
Hướng Thu Vân một lòng muốn chết nhưng vì cô mà Hướng Thu Vân không thể chết.
“Không đâu. Tôi muốn chết và cô cứu tôi là hai chuyện khác nhau, tôi nên cảm ơn cô.” Hướng Thu Vân hỏi: “Tại sao cô biết tôi bị nhốt trên sân thượng thế?”
Sắc mặt Chu Hồng lập tức trầm xuống: “Tên khốn Trịnh Băng nói muốn làm hòa với tôi, kết quả sau khi rủ tôi ra ngoài anh ta lại đưa cho tôi một gói thuốc rồi tặng tôi cho một khách hàng làm quà gặp mặt.”
Cô ấy cúi đầu lau khóe mắt, sau đó nói tiếp: “Tầm rạng sáng tôi mới trở lại ký túc xá, một lát sau Lâm Tuyết Nghi cũng trở lại. Tôi cảm thấy Lâm Tuyết Nghi có gì đó sai sai nên hỏi thăm mấy đồng nghiệp xem cô đang ở đâu, sau đó thì tôi lên sân thượng tìm được cô.”
“Lâm Tuyết Nghi…” Hướng Thu Vân thì thầm một câu, nở nụ cười.
Loại người như Lâm Tuyết Nghi nếu không dạy dỗ cô ta một trận, cô ta sẽ càng quá đáng hơn. Nhưng nếu tự mình ra mặt dạy dỗ cô ta, cô ta vẫn sẽ tìm cơ hội trả thù, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn.
Vòng lặp vô tận, không thể giải quyết.
Sắc mặt Chu Hồng đỏ bừng vì nghĩ cô đang cười nhạo mình, hai tay cô ấy xoắn xít lại, cô ấy nói: “Có phải cô cảm thấy tôi rất ngu ngốc, lại để tên khốn nạn đó lừa gạt được mình phải không?”