Chương 206

Hướng Thu Vân ngồi trên giường bệnh rũ mắt xuống, khóe miệng còn dính một hạt cơm, hai mắt đờ đẫn không rõ nhìn đi đâu, hai tay ôm chặt chăn bông.

“Cháu không muốn nói gì sao?” Triệu Phương Loan cầm tờ khăn giấy lau hạt gạo dính ở khóe miệng cho cô.

“Nói gì ạ?” Hướng Thu Vân nâng mí mắt lên, đôi môi khẽ giật: “Cho dù có xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ cũng không sống thiếu nhau được.”

Ba cô quá chú trọng đến danh dự, chắc chắn sẽ không ly hôn với mẹ cô, sợ mang tiếng vong ân phụ nghĩa, con người bội bạc. Về phần mẹ cô… mẹ của cô đã quen thói ỷ lại ba cô, chỉ cần ba cô mềm mỏng một chút, thể nào mẹ cô cũng tha thứ rồi làm lành.

“Cũng chưa chắc. Cháu xem, lần này mẹ cháu vì chuyện của cháu mà làm loạn lên đòi ly hôn với ba cháu, cháu không nghĩ tới chuyện này sao?” Triệu Phương Loan nắm lấy tay cô, nói lời thấm thía: “Con cải đều là miếng thịt trên người mỗi người mẹ, thần làm mẹ sao có thể cam lòng nhìn con mình chịu khổ chứ?”

Hướng Thu Vân mím chặt môi, không lên tiếng.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Phương Loan nói: “Vào đi.”

Chu Hồng tươi cười đi vào, đem hoa quả đặt lên bàn.

“Người lớn tuổi, thân thể không thể so với thanh niên khỏe mạnh được” Triệu Phương Loan cười cười, buông Hướng Thu Vân ra, bà đứng dậy nói: “Cả tối hôm qua bị giày vò như vậy, bây

giờ bác không thể cầm cự tiếp nữa, phải về nhà nghỉ ngơi một lát.”

Hướng Thu Vân gật đầu: “Bác về nghỉ ngơi đi ạ.”

“Bác để cháo trắng với canh gà ở đây.” Triệu Phương Loan nói: “Ngày mai bác lại tới thăm cháu”

Hướng Thu Vân: “Nếu bác bận việc hay mệt quá thì không cần tới đâu, cháu lớn như vậy rồi tự biết cách chăm sóc bản thân, bác đừng lo lắng”

“Bác nhìn cháu lớn lên từng ngày đấy, sao bác không lo lắng cho được?” Triệu Phương Loan nói dối cô một câu, mở cửa rời đi.

Ra đến cửa, Triệu Phương Loan mới phát hiện con trai vẫn đứng ở đó, tức giận nói: “Đừng đứng đây nữa. Trước khi Vân Vân được xuất viện, con đừng có tới gặp Vân Vân!”

“Mẹ bảo tài xế lái xe đưa mẹ về là được, lát nữa con bắt taxi về.” Hạ Vũ Hào nói.

Triệu Phương Loan liếc anh một cái, đi lướt qua người anh rồi than thở, nói: “Biết thế từ sớm có hơn không…”

Ánh mắt Hạ Vũ Hào tối sầm lại, anh hạ mắt xuống, trầm mặc không lên tiếng.

Trong phòng bệnh, Chu Hồng đưa tay phải lên miệng làm thành hình cái loa, ngón tay trái chỉ vào cửa ra vào, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Hạ vẫn còn đứng ở cửa ra vào, vẫn chưa đi.”

“Ô” Hướng Thu Vân không quan tâm đáp.

Chu Hồng hắng giọng, lại hạ giọng xuống một chút:

“Lúc biết cô gặp chuyện không may, tổng giám đốc Hạ mặc đồ ngủ chân đi dép lê chạy tới bệnh viện, bởi vì chạy quá tốc độ và lải xe vượt đèn đỏ nên bị phạt một khoản tiền lớn. Tiền đối với tổng giám đốc Hạ thì không thấm tháp vào đầu, quan trọng là giấy phép lái xe cũng bị tịch thu mất rồi, nếu muốn lái xe như cũ thì phải đi thi lại bằng lái!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play