Chương 191
Dây thần kinh của Chu Hồng căng lên, đột nhiên Mộng Hàm hỏi một câu như vậy khiến cô ấy sợ tới mức nhảy dựng lên.
Bây giờ cô ấy thật sự không còn tâm trí nào để nghĩ tới những lời đàm tiểu về mối quan hệ giữa Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào nhưng bị bà chủ hỏi vậy, cô ấy phải giữ vững tinh thần để trả lời: “Tôi… tôi không tiếp xúc nhiều với tổng giám đốc Hạ, nên tôi không biết rõ chuyện của anh ấy.” Cô ấy nói rất nhỏ, dù vậy cô ấy cũng vẫn sợ Hạ Vũ Hào sẽ nghe thấy nên lén nhìn anh vài lần.
“Nếu không thích thì sao có thể biến thành bộ dạng này chứ?” Đôi mắt của Mộng Hàm rưng rưng, cô ta đang hỏi Chu Hồng nhưng lại giống đang tự nói với chính mình vậy.
Chu Hồng cũng là phụ nữ, khi bắt gặp ánh mắt đa tình của Mộng Hàm, cô ấy mở miệng nhưng không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ nhìn sang Hạ Vũ Hào, sau đó cũng nhìn chăm chăm vào phòng cấp cứu giống anh.
Hạ Vũ Hào thường cảm thấy thời gian trôi nhanh, tham gia một, hai cuộc họp rồi xử lý hàng tá tài liệu, một ngày trôi qua lúc nào không biết.
Nhưng bây giờ từng giây từng phút đều khiến anh cảm thấy bản thân đang bị giày vò, trong lòng như bị đao chém lửa đốt, vô cùng khó chịu.
“Hào Hào, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Ba giờ năm mươi tám phút sáng, Triệu Phương Loan đi cùng người giúp việc tới trước cửa phòng cấp cứu.
Sau khi hỏi thăm mọi người, bà ấy phát hiện ra Hạ Vũ Hào và Hướng Thu Vân đều đang ở bệnh viện nhưng bà không biết chuyện gì đang xảy ra.
Khi Chu Hồng nhìn thấy bà ấy mặc quần áo của thương hiệu lớn, cho dù không trang điểm tỉ mỉ hay chú ý cách ăn mặc như trước thì cả người vẫn toát ra khí chất sang trọng, cô ấy bất giác đứng dậy, lúng túng đứng ở bên cạnh ghế.
“Cô ấy bị phù phổi và tái phát bệnh ở chân, đang được cấp cứu bên trong. Hạ Vũ Hào đã không cử động hồi lâu, chân cũng đã tê dại, anh muốn bước tới chỗ Triệu Phương Loan nhưng bước chân anh lại loạng choạng, phải bám chặt vào tường mới đứng vững được.
“!” Đồng tử Triệu Phương Loan hơi co lại, mỗi hé mở.
Qua nửa phút sau, bà ấy mới tỉnh táo lại, nhìn Hạ Vũ Hào hoài nghi: “Hào Hào, con… con lại làm gì Hướng Thu Vân rồi?”
Hạ Vũ Hào mím chặt môi không nói gì.
“Ngài đã hiểu lầm tổng giám đốc Hạ rồi.” Mộng Hàm bước tới, đứng bên cạnh Triệu Phương Loan nhẹ nhàng nói: “Lần này Hướng Thu Vân phải vào phòng cấp cứu không liên quan gì đến tổng giám đốc Hạ
Triệu Phương Loan cau mày, sắc mặt rất xấu, bà ấy không nói thêm gì về chuyện này nhưng rõ ràng là không tin những gì Mộng Hàm nói.
Lúc này bà cũng hơi tức giận, thay vì nhìn Hạ Vũ Hào và Mộng Hàm, bà lại quay sang nhìn Chu Hồng hỏi: “Cô gái này, cháu có biết tình hình của Hướng Thu Vân thế nào rồi không?”
“Tình hình… không ổn lắm.” Chu Hồng đột nhiên được Hạ phu nhân trong truyền thuyết để ý tới, được sủng mà lo cẩn thận cân nhắc lời nói của mình: “Khi tôi tìm thấy Hướng Thu Vân, bệnh cũ của cô ấy đã tái phát, cô ấy thậm chí không thể nói được gì. Đợi đến lúc được đưa lên xe cứu thương đã
Chu Hồng dừng lại một chút, khó khăn nói: “Cô ấy đã mất ý thức rồi.”
“Sau đó lúc con bé được đưa vào phòng cấp cứu thì sao? Bác sĩ có nói gì không?” Triệu Phương Loan cố gắng giữ bình tĩnh nhưng tốc độ nói vẫn nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Chu Hồng vừa định nói đã hơn hai tiếng đồng hồ nhưng còn chưa kịp nói thì cửa phòng cấp cứu đã mở ra, bác sĩ mặc quần áo bảo hộ, đeo khẩu trang và đội mũ dùng một lần bước ra ngoài.
Phía sau anh là một cô y tá đang thở hổn hển, cô y tá trẻ đang cầm mấy tờ giấy trên tay, cũng không biết dùng nó để làm gì. Đôi mắt Hạ Vũ Hào sụp xuống, bước rất nhanh tới chỗ bác sĩ, anh muốn hỏi tình hình Thu Vân thế nào nhưng nhìn thấy sắc mặt khó coi của bác sĩ, lời nói đã đến cổ họng cũng không thốt ra được.