Chương 190
Từ lâu Hạ Vũ Hào đã biết chuyện Hướng Thu Vân muốn tìm đến cái chết nhưng bây giờ khi nghe được chuyện có nguyện ý muốn chết từ miệng người khác, trong lòng anh vẫn cảm thấy khó chịu.
Cảm giác như giảm phải một cái bẫy cát lún, lưu sa chảy tới từ mọi hướng, chôn lấp ngũ quan thất khiếu. Mỗi lần hít thở, cát chảy tràn đầy vào khoang mũi và giữa cổ họng, sau đó sẽ xuất hiện cảm giác ngột ngạt, hít thở không thông, khó chịu vô cùng.
Mộng Hàm liếc mắt nhìn anh, bối rối nói với Chu Hồng: “Cô cũng đã thức trắng cả đêm rồi, mau về nghỉ ngơi sớm đi, cho cô nghỉ phép hai ngày. Còn nữa, chuyện xảy ra trên sân thượng không được nói với ai hết. Cô nhớ chưa?”
“Cảm ơn chị Hàm. Chu Hồng muốn gánh đỡ phần nào áp lực cho Hạ Vũ Hào, kiên định nói: “Nhưng tôi muốn ở lại đây.
Mộng Hàm nhìn cô ấy không nói thêm gì. Chu Hồng cúi đầu, cũng không dám nói nữa.
“Vậy cứ ở lại đây đi.” Mộng Hàm liếc mắt thấy bộ đồ ngủ trên người của Hạ Vũ Hào đã bị ướt sũng, cô ta nói: “Tôi gọi người mang cho anh một bộ quần áo khô.
Hạ Vũ Hào nhìn chằm chằm phòng cấp cứu, đôi môi mỏng mím chặt, không nói gì.
Mộng Hàm quay đi không đợi anh trả lời.
Ở hành lang bên ngoài phòng cấp cứu, chỉ còn lại Chu Hồng và Hạ Vũ Hào. Chu Hồng trộm nhìn Hạ Vũ Hào vài lần, sau khi do dự, cô ấy bước tới chỗ cầu thang, cầm điện thoại di động gọi cho Hướng Quân.
Ca cấp cứu này chưa chắc sẽ thành công, Hướng Thu Vân có lẽ sẽ muốn gặp lại Hướng Quân.
Hạ Vũ Hào đứng trước cửa phòng cấp cứu, vừa lạnh lẽo, vừa lo sợ, vừa mệt mỏi lại vừa khó chịu nhưng cũng không ngồi xuống hay đi thay quần áo, chỉ lặng lẽ đứng như vậy.
Ngay cả khi tận mắt thấy Hướng Thu Vân phản bội mình, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến một ngày thế giới không còn cô nữa.
Nếu hôm nay không thể cứu được Hướng Thu Vân, anh…
Hơi thở của Hạ Vũ Hào trở nên dồn dập. Anh mím môi, cầm điện thoại di động gọi cho trợ lý Tiểu Lý: “Điều tra xem bác sĩ trị bệnh phù phổi và trị liệu chân giỏi nhất cả nước ở thành phố B là ai, bằng mọi giá hãy đưa họ đến bệnh viện Đệ Nhất càng nhanh càng tốt.“
Anh sẽ không để cô chết!
Chu Hồng gọi điện thoại xong quay lại thì thấy Hạ Vũ Hào vẫn đứng im ở vị trí cũ, dường như chưa từng nhúc nhích. Cô ấy nhẹ nhàng bước tới đứng sau lưng anh, tuy rất mệt mỏi nhưng cô ấy không dám ngồi xuống.
Từng giây từng phút trôi qua, cửa phòng cấp cứu vẫn chưa mở ra.
Trái tim Hạ Vũ Hào hơi trầm xuống, anh gọi cho trợ lý tiểu Lý, cô ta nói đã liên hệ với một số chuyên gia nhưng mấy chuyên gia này đều không ở thành phố B. Chuyên gia có thể tới sớm nhất cũng phải đợi đến bốn rưỡi chiều mới đến được sân.
Nỗi lo lắng trong lòng dần tràn lan, chi phối tâm trí và thể xác của anh, anh chưa bao giờ thấy bất lực như thế này.
Mộng Hàm mang cho anh ta một bộ vest và đôi giày da mới, còn tìm cho anh một phòng bệnh trống để anh thay quần áo nhưng anh vẫn đứng im tại chỗ như thể không nghe thấy.
Cô ta thở dài đặt túi đựng quần áo xuống ghế rồi ngồi xuống, dùng tay chống cằm trầm ngâm.
Chu Hồng đứng đến nỗi hai chân đau nhức, cúi người xuống nhẹ nhàng xoa xoa bắp chân mỏi nhừ rồi ngồi xuống ghế. Có lẽ do cô ấy quá căng thẳng nên chỉ đặt mông ngồi im một chỗ.
“Cô cảm thấy tổng giám đốc Hạ đối xử với Hướng Thu Vân thế nào?” Mộng Hàm nhìn theo bóng lưng của Hạ Vũ Hào, cất giọng lười biếng hỏi Chu Hồng.