Chương 188
Anh đẩy ra hai người cảnh sát giao thông, chạy nhanh tới thang máy.
Ba giờ sáng ở bệnh viện vẫn đông nghẹt người. Hạ Vũ Hào mặc một bộ đồ ngủ, chân đi dép lê, toàn thân ướt đầm, nhìn qua vừa khổ sở vừa kì quái, rất nhiều người đang tò mò nhìn anh.
Anh căn bản không để ý tới ánh mắt của bọn họ, anh bây giờ chỉ nghĩ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phòng cấp cứu.
Có rất nhiều người cũng đang chờ thang máy, Hạ Vũ Hào chỉ nhìn sơ qua một chút, liền nhanh chóng chạy về phía cầu thang bộ, một bước chân bỏ qua ba bốn bậc cầu thang, nhanh chóng chạy tới phòng cấp cứu.
Hai người cảnh sát giao thông nhìn nhau, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi theo.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Mộng Hàm và Chu Hồng đều đứng ở đó. Hai người ở trên sân thượng dầm mưa một lúc, quần áo sớm đã bị ướt hết, lúc này đang dính sát vào người, vẽ ra những đường cong tinh xảo và nóng bỏng.
Thấy Hạ Vũ Hào tới đây, Chu Hồng từ trên ghế đứng lên, lương tâm cắn rứt, bất an vặn xoắn hai tay, cúi thấp đầu xuống, chột dạ không dám lên tiếng.
“Tổng giám đốc Hạ!”Cơn mưa khiến người khác cảm thấy ngượng ngùng, khổ sở nhưng lại làm Mộng Hàm càng thêm gợi cảm thu hút ánh nhìn. Cô ta cau nhẹ mày đi về phía Hạ Vũ Hào, ngay cả một động tác vô tình làm ra trong lúc không để ý cũng đầy mê hoặc. . Giọng của Hạ Vũ Hào mang theo một sự lo lắng mà trước đây anh chưa bao giờ nhận ra: “Hướng Thu Vân thế nào?”
“Đang trong phòng cấp cứu, bệnh phù phổi và tật ở chân đều tái phát cùng một lượt, bác sĩ nói tình huống không được khả quan cho lắm.” Mộng Hàm lắc đầu, đôi mắt câu hồn đoạt phách nhìn thoáng qua hai vị cảnh sát giao thông: “Đây là
Hai cảnh sát giao thông đều là người trẻ tuổi, bị cô ta dùng ánh mắt lơ đãng nhìn như vậy, mặt lập tức đỏ lên.
Một người trong đó lắp bắp nói: “Chúng tôi nhận được báo cáo, nói…. Nói có người ở… Ở nội thành đua xe, sau đó liền chạy theo tới đây.
“Thì ra là như vậy ” Mộng Hàm quét mắt nhìn trên người Hạ Vũ Hào, áo ngủ quần ngủ dép lê, cô ta đưa tay lên xoa giữa lông mày rồi nói chuyện với hai người cảnh sát giao thông: “Tổng giám đốc Hạ bây giờ có việc cũng không tiện nói chuyện, hơn nữa ở đây là bên ngoài phòng cấp cứu cũng không thể nói chuyện, hai vị cùng tôi qua bên kia một lát” Hai vị cảnh sát giao thông đi cùng với Mộng Hàm về phía ngược lại với phòng cấp cứu.
Hạ Vũ Hào ngơ ngác đứng trước cửa phòng, nhìn thẳng vào ba chữ “phòng cấp cứu” kia, cảm thấy vô cùng chói mắt. Bác sĩ nói không được lạc quan, không lạc quan là như thế nào?
Tay chân anh như nhũn ra, cảnh tượng trước mắt biến thành màu đen, cảm giác hoảng sợ và lo lắng chưa từng xảy ra đang bao trùm lấy từng tế bào trong người. Hướng Thu Vân có khả năng sẽ chết… Ý nghĩ này ở trong lòng đã bắt đầu lên men, hai tay buông thống hai bên thân thể bắt đầu run lên mất kiểm soát.
Chu Hồng đứng bên cạnh trộm liếc anh một cái, lại phát hiện sắc mặt anh rất khó coi, cô ấy hốt hoảng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, thậm chí còn cố tình thả lỏng hơi thở.
“Đã trễ như vậy rồi sao cô ấy còn lên sân thượng? Làm sao cô biết cô ấy ở trên đó?” Âm thanh lạnh lẽo của Hạ Vũ Hào đánh vỡ sự im lặng yển hành lang.
Gần như cùng lúc khi anh mở miệng nói chuyện, trái tim Chu Hồng cũng lộp bộp một tiếng sau đó đập nhanh hơn như muốn thoát khỏi lòng ngực của cô ấy.
Vốn dĩ cô ấy có lòng kính ngưỡng và sợ hãi đối với tổng giám đốc Hạ nhưng lần này vì trong lòng có tâm sự, còn có một thêm một chút phẫn nộ thay cho Hướng Thu Vân.
Cô ấy cúi đầu nhẹ giọng nói: “Khoảng hơn một giờ sáng hôm nay tôi về tới ký túc xá, không được bao lâu thì Lâm Tuyết Nghi bạn cùng phòng của tôi và Hướng Thu Vân, cũng trở về”
“Từ trước tới nay khi cô ta trở lại ký túc xá thì luôn miệng mắng chửi người nhưng hôm nay tâm trạng lại rất tốt nên tôi thuận miệng hỏi cô ta một câu Hướng Thu Vân đi đầu rồi, cô ta nói sau này Hướng Thu Vân sẽ không quay lại đây nữa, còn nói có khi ngày mai Hướng Thu Vân đã chết.“
Hạ Vũ Hào suy nghĩ rối loạn, không có tâm trạng mà nghe cô ta thao thao bất tuyệt.
“Nói ngắn gọn.”
Thanh âm của anh không lớn, cũng không mang theo cảm xúc nhưng Chu Hồng vẫn bị anh dọa cho sợ hãi.