Tàn Độc Lương Duyên

Chương 187


2 năm

trướctiếp

Chương 187

“Vũ Hào, em rất thích anh, sau này lớn lên em có thể trở thành vợ của anh được không?”

“Chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chính là mai trúc mã, nghe nói cùng với thanh mai trúc mã của mình sinh em bé thì em bé sẽ càng thông minh hơn đó!”

“Vũ Hào, em đã nói với bác gái rồi, em phải làm con dâu của bác ấy!”

“Anh đồng ý rồi? Anh đã đồng ý đính hôn với em, em đã lưu lại rồi, anh không được đổi ý đó nha! Đi thôi!”

“Như vậy, tổng giám đốc Hạ vừa lòng chưa?”

“Anh đánh gãy một chân của tôi, làm tôi ngồi tù hai năm, chúng ta đã xóa sổ hết tất cả nợ nần trước đây rồi, không phải sao?”

“Đúng vậy, quyến rũ anh, sau đó quay video để uy hiếp anh, để tôi rời khỏi Club Mộng Hương”

Ký ức tràn ngập trong đầu giống như một cơn lũ lớn, luôn rít rào hình một Hướng Thu Vân luôn kiêu ngạo, ăn chơi trác táng, cùng với một Hướng Thu Vân chỉ trầm mặt cúi đầu, cả hai hình ảnh trùng hợp lên nhau, cuối cùng chỉ còn lại một câu.

Cô sắp không xong rồi!

Sợ.

Chưa bao giờ anh sợ hãi tới như vậy.

“Cậu chủ, cậu làm sao vậy?” Người giúp việc còn trong cơn buồn ngủ chạy ra, dùng màn hình di động quơ quơ trước mặt Hạ Vũ Hào, xoa đôi mắt hỏi.

Hai tại Hạ Vũ Hào ù đi, căn bản không nghe rõ cô ta hỏi cái gì, cũng không có tâm trạng nghe cô ta nói câu tiếp theo. Anh lê theo tay chân đang rã rời vội vàng chạy ra khỏi biệt thự,

Người giúp việc chạy theo phía sau nôn nóng hô to: “Cậu chủ, đã trễ thế này cậu còn đi đâu? Bên ngoài còn đang mưa, cậu muốn đi ra ngoài thì nói tôi, để tôi đi lấy dù!”

Nhưng bước chân của Hạ Vũ Hào cũng không ngừng lại chút nào, dầm mưa to ra tới cửa, mở cửa xe bước lên, chiếc xe nhanh chóng biến mất trong màn mưa dày đặc. Người giúp việc lau nước mưa trên mặt, thở dài một tiếng.

Đang yên tĩnh tự dưng lại ồn ào như vậy, Triệu Phương Loan khoác áo ngủ đi tới cửa biệt thự, hỏi người giúp việc đang đứng trong mưa: “Đứng ngoài đó làm gì?”

“Tôi cũng không rõ lắm, cậu chủ hình như có việc gì gấp lắm, mặc đồ ngủ mang dép lê, đội mưa đi ra cửa.” Người giúp việc lấy tay che đầu, chạy tới trước mặt Triệu Phương Loan mới trả lời.

Đã hơn hai giờ sáng, bên ngoài còn mưa rả rích nên trên đường không có xe lưu thông.

Hạ Vũ Hào đạp hết ga, hai tay run rẩy suýt nữa thì không nằm kịp tay lái. Một tia chớp xẹt qua bầu trời, soi rõ khuôn mặt tuấn tú đang cứng ngắt của anh, trên trán và cánh mũi đều thấy rõ mồ hôi lạnh.

Nước mưa không ngừng xối lên trên cửa sổ xe, cần gạt nước cũng không lau kịp, từ trong xe nhìn ra bên ngoài, tầm mắt không được rõ ràng cho lắm. Nhưng cho dù như vậy tốc độ xe cũng không giảm xuống chút nào.

Giờ phút này, trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ. Hướng Thu Vân không thể xảy ra chuyện gì được!

Cả một quãng đường không biết Hạ Vũ Hào đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, chỉ hai lăm phút sau đã chạy tới được Club Mộng Hương.

Kết quả anh vừa thở hổn hển bước xuống khỏi xe, còn chưa bước vào cửa lớn của Club Mộng Hương đã nhận được điện thoại của Mộng Hàm gọi tới: “Tổng giám đốc Hạ, chúng ta chạy thẳng đến bệnh viện Đệ Nhất luôn, Hướng Thu Vân đang cấp cứu ở đó.”

Hạ Vũ Hào cúp điện thoại, hít sâu một hơi, khuôn mặt tái nhợt bước lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện Đệ Nhất.

Gần như cùng lúc khi anh tới bệnh viện thì cũng có hai người cảnh sát giao thông đi tới đây, họ cung kính nói: “Tổng giám đốc Hạ, anh tổng cộng vượt qua ba mươi sáu cái đèn đỏ, chúng tôi sẽ thu hồi và hủy bỏ giấy phép lái xe của anh, hơn nữa yêu cầu anh…”

“Xin lỗi, tôi đang có việc gấp!” Đầu óc Hạ Vũ Hào đang trống rỗng, hai bên tại đều đã ù đi, căn bản không nghe rõ bọn họ nói gì, cũng không có tâm trạng nghe bọn họ nói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp