Tàn Độc Lương Duyên

Chương 178


2 năm

trướctiếp

Chương 178

Triệu Phương Loan cười cười: “Cũng không tính là cãi nhau, chính là……….

Giọng nói bà nghẹn ngào, lời còn chưa nói hết nước mắt đã tràn ra khỏi khỏe mắt, bà có chút xấu hổ che miệng lại.

“Lau đi.” Hạ Vũ Hào lấy khăn tay ra đưa cho bà, sau đó ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện bà.

Triệu Phương Loan xoa nước mắt, dùng ba bốn phút để điều chỉnh lại cảm xúc: “Cũng không có gì, chỉ là dì Lâm của con cảm thấy không thoải mái khi ở đây cùng mẹ với con, cho nên đã gọi điện thoại cho ba con, sau đó ba con gọi về cho mẹ… ông ấy nói nếu gì Lâm của con còn gọi điện phàn nàn với ông ấy thêm lần nữa, ông ấy sẽ ly hôn với mẹ”

Hạ Vũ Hào rũ mắt, trong đáy mắt cuồn cuộn từng đợt sóng lớn.

“Ba con nói con cũng không còn trẻ nữa, ông ấy muốn con nhanh chóng kết hôn với Hàn Yên, con thấy sao?” Trừ bỏ hốc mắt đỏ hoe ra, giọng nói Triệu Phương Loan vẫn bình tĩnh giống như thường ngày.

Hạ Vũ Hào ngước mắt lên nhìn bà, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng: “Chuyện của con tự con quyết định, không tới lượt ông ấy nhúng tay vào. Nếu ba còn gọi điện thúc giục mẹ thì mẹ cứ nói ông ấy gọi qua cho con, con sẽ tự mình nói.”

Anh dừng lại sau đó mỉa mai nói: “Về phần ly hôn, mẹ nghĩ ông ấy có thể tự mình quyết định sao?”

Triệu Phương Loan bị lời này của anh chọc cười: “Thật ra ông ấy có thể tự mình quyết định, điều đó phụ thuộc vào việc có thể vì dì Lâm của con mà từ bỏ quyền thừa kế tài sản nhà họ Hạ hay không thôi.”

Nhà họ Hạ mấy đời đều làm kinh doanh, nhà họ Triệu lại là dòng dõi chính trị, hai người liên hôn cũng không thể nói ai chiếm lợi ai, mỗi bên đều có lợi thế của riêng mình.

Nếu chồng bà vì Tiểu Lâm mà muốn ly hôn với bà, vứt bỏ mặt mũi nhà họ Hạ thì người chịu tổn thất về lợi ích cũng chỉ là nhà họ Hạ, đến lúc đó người đầu tiên đứng ra phản đối sẽ là ông Hạ.

Chọc cho ông Hạ vui, còn muốn tài sản nhà họ Hạ, ở đó mà nằm mơ đi.

“Nếu ông ấy bỏ được thì đã không dây dưa với mẹ tới bây giờ.” Trên mặt Hạ Vũ Hào tràn ngập sự châm chọc.

Đáy mắt Triệu Phương Loan hiện lên một chút cô đơn, cười nói: “Được rồi, không nói việc này.” Khóe miệng bà cong lên, nghiêm nghị nói: “Mẹ nghe người ta nói con đem Thu Vân đang trần truồng ném ra ngoài hả?”

“Con hơi mệt.” Hạ Vũ Hào cau mày, đứng dậy đi về phía cầu thang xoắn ốc.

Triệu Phương Loan cũng đứng lên, nhìn theo bóng dáng anh nói: “Vũ Hào, mẹ không biết rốt cuộc giữa con và Thu Vân đã xảy ra chuyện gì nhưng việc con đem Thu Vân đang trong tình trạng trần truồng ném ra ngoài như vậy, tất cả tôn nghiêm của con bé đều mất hết, con không sợ tương lai mình sẽ hối hận sao?”

“Con sẽ không vì một người đã phản bội mình mà cảm thấy hối hận.” Hạ Vũ Hào xoay người, nói ra từng câu từng chữ.

Triệu Phương Loan sững sờ một lúc lâu mới nói: “Thu Vẫn thích con như vậy làm sao có thể phản bội con?”

“Ba cũng rất thích dì Lâm, vậy tại sao lại kết hôn với mẹ, ở bên ngoài cũng có nhiều người tình?” Đôi mắt đen nhánh của Hạ Vũ Hào chứa đựng cảm xúc kích động mãnh liệt, vẻ mặt anh vẫn không hiện rõ cảm xúc giống như mọi khi nhưng trên cổ anh đã hằn đầy gân xanh, thoạt nhìn có chút dữ tợn.

Trầm mặc.

Lúc Hạ Vũ Hào xoay người muốn đi, Triệu Phương Loan gọi anh lại: “Vũ Hào, dù cho có chuyện gì thì vẫn nên giáp mặt hỏi rõ ràng mới tốt, để tránh việc hiểu lầm đối phương, tạo nên những tiếc nuối không cần thiết.

“Cũng trễ rồi, mẹ nên đi nghỉ ngơi sớm một chút.” Hạ Vũ Hào đi theo cầu thang xoắn ốc lên trên, chỉ để lại cho bà một bóng lưng cô đơn. *


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp